Tôi nhíu mày.
Đây là di chứng của nấm độc? Hay say đến mức bắt đầu ảo giác rồi?
Tôi dụi mắt—anh ấy vẫn ở đó.
Quay đầu lại—thì thấy Giang Chu thật sự đang đứng trước mặt tôi.
Vẫn là chiếc sơ mi trắng, quần tây đen, ngay cả kiểu tóc cũng y chang hôm đó, không sai chút nào.
Tôi thở dài.
Chắc mình bị di chứng thật rồi, giờ say lên cũng thấy ảo ảnh.
Tôi bước lên hai bước, trong đầu vang lên câu: “Có cơ hội mà không tranh thủ thì chẳng phải đồ ngốc.”
Thế là tôi… giơ tay sờ thử.
??
Cảm giác rắn chắc, có cơ bụng thật, còn hơi nóng nữa.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu hút khiến người khác muốn trầm luân. Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi còn thấy rõ vành tai anh ấy đỏ lên, môi thì hơi mím lại.
Vậy là… thật sự là Giang Chu?
Tôi vừa hoàn hồn thì nghe thấy giọng anh ấy vang lên:
“Chu Tư Nhiễm, em có thể rút tay về được chưa?”
“…À.”
Tôi giả vờ bình tĩnh, cố nén trái tim đang đập loạn, lặng lẽ thu tay lại.
Cả hai sóng bước đi dọc hành lang nhà vệ sinh, tôi len lén liếc nhìn anh, rồi tìm chuyện để nói:
“Bác sĩ Giang, anh cũng đến đây hát karaoke à?”
“Ừ.”
“Đi với bạn hả?”
“Không, đi một mình.”
Đi karaoke một mình á? Tôi hơi sững người — đúng là kiểu người biết tận hưởng.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã đi đến cửa phòng hát. Qua ô kính nhỏ, tôi có thể mơ hồ thấy cặp đôi kia đang “ngọt đến sâu răng” bên trong.
Cảm giác khó chịu vì bị “ăn cẩu lương” lại dâng lên trong lòng. Dưới tác động của men rượu, tôi bèn kéo nhẹ tay áo bác sĩ Giang.
Lần này, tôi không gọi nhầm nữa.
“Bác sĩ Giang, cùng em diễn một vở kịch nhé?”
Anh hơi nhướng mày: “Vở gì?”
“Người yêu.”
Khoảnh khắc Giang Chu hơi ngỡ ngàng rồi gật đầu, tôi liền nắm lấy tay anh, đẩy cửa bước vào.
Tôi khoác tay Giang Chu, cố tình ngồi xuống cạnh Du Du, lấy khuỷu tay thúc cô ấy, thì thầm:
“Này bạn yêu, thi gan không?”
Du Du ngẩn ra: “Thi cái gì?”
“Thi xem bạn trai ai đẹp trai hơn.”
Tôi nói từng chữ, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Tình chị em “giả tạo” của cuungs tôi là thế đấy, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng phải thi cao thấp.
Du Du im lặng vài giây rồi cười. Đúng lúc ấy, nhạc vừa tạm dừng, căn phòng trở nên im ắng.
Du Du nháy mắt với tôi: “Nhưng mà này, bác sĩ Giang là bạn trai cậu thật à?”
Tôi cứng cổ, nói dối như thật: “Tất nhiên rồi.”
“Có gì chứng minh không?”
Nói xong, Du Du đưa tay ôm lấy mặt Thư Diễn, hôn rõ to vào môi anh ta một cái. Rồi quay sang nhìn tôi, như ra hiệu: Tới lượt cậu.
Tôi: ……
Giờ muốn quay xe cũng không được nữa rồi. Tôi âm thầm đọc mấy câu “bác sĩ Giang xin lỗi”, rồi quay sang ôm lấy mặt anh ấy, bắt chước Du Du, hôn chụt một cái rõ to lên má trái của anh.
Du Du tỏ vẻ không hài lòng: “Phải hôn môi! Chu Tư Nhiễm, cậu chắc chắn anh ấy là bạn trai cậu không đấy, đến hôn còn không dám.”
Tôi liếc nhanh sang Giang Chu, tim đập rộn ràng, vừa xấu hổ vừa loạn nhịp, cố cười gượng:
“Anh ấy hôm nay ăn hẹ với tỏi rồi… để hôm khác nha.”
Giây tiếp theo, bác sĩ Giang lặng lẽ quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên thủng nội tâm tôi.
Cái ánh mắt ấy… Tôi nghĩ chắc ảnh cũng biết bản thân bị kéo làm “vật hy sinh” rồi.
16
Tan hát, cả nhóm lại rủ nhau đi ăn khuya.
Chúng tôi đến một quán chuyên bán tôm hùm cay, gọi liền mấy vị: tê cay, tỏi, ướp lạnh… rồi thêm vài chai rượu.
Nhìn là biết, Thư Diễn đúng kiểu người đàn ông dịu dàng và tinh tế. Có lẽ vì đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, ít nhất là tối nay, anh ta đối xử với Du Du rất tốt.
Lột tôm, rót nước, chăm từ đầu đến cuối.
Dù là ăn tôm hùm cay, mà Du Du không thèm đụng đến đôi bao tay, tay vẫn sạch bóng.
Tôi nhìn hai người họ, trong lòng có chút yên tâm.
Du Du là kiểu não yêu toàn phần, luôn có thể vì tình yêu mà “xả thân”, còn cực giỏi tự tẩy não bản thân.
Nên mỗi lần cô ấy yêu, tôi đều lo.
Nhưng Thư Diễn có vẻ là người khá tốt. Dù lần đầu gặp đã bị tôi đè mông lên người, anh ta vẫn không nổi khùng mà chỉ im lặng đi báo cảnh sát.
Khi đang mải quan sát cặp đôi đối diện, khuỷu tay tôi bất ngờ bị ai đó chạm nhẹ.
Tôi quay lại, thấy là Giang Chu.
Giọng anh trầm thấp, cố ý hạ nhỏ giữa tiếng ồn của quán:
“Đừng ghen nữa, ăn đi.”
Tôi cúi nhìn xuống bàn—trước mặt tôi đã có sẵn một đĩa tôm hùm đã lột sẵn vỏ, còn được phân loại theo vị: lạnh, cay, tỏi… được xếp ngay ngắn như đội hình nhỏ.
Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, vừa đúng lúc thấy Giang Chu đang tháo bao tay dùng một lần.
Bàn tay anh thon dài, đẹp đến mức khiến tôi không thể rời mắt.
Anh thản nhiên nói: “Ăn đi. Họ lột không kỹ, tôi tiện tay… lột luôn mạch lưng cho em rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn kỹ—quả nhiên.
Không hổ là bác sĩ Giang — từng con tôm được anh ấy lột sạch sẽ, gọn gàng đến mức hoàn hảo, đầu tôm tách ra không hề vỡ, phần thịt thì được xếp ngay ngắn trên đĩa.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu có phải trong đầu anh ấy nghĩ mình đang mổ nội tạng không nữa.
Nói chung, dù chỉ là bạn trai đóng thế, nhưng tôi lại lỡ nhập tâm quá mức.
Bữa ăn hôm đó tôi ăn vô cùng vui vẻ.
Tất nhiên, cũng không thiếu rượu.
Nhưng rồi…
Tôi phát hiện một chuyện rất kinh hoàng.
Không biết có phải di chứng của vụ nấm độc hay do rượu ngấm, mà tôi thật sự bắt đầu hoa mắt.
Tôi lại nhìn thấy một con Xì Trum.
Một con Xì Trum nữ tóc dài, tô son đỏ quyến rũ, đang nép vào bên người Giang Chu, ôm lấy cánh tay anh ấy và chuẩn bị hôn…
Tôi hoảng hốt, vung tay tát thẳng vào “người bạn tuổi thơ”:
“Xì Trum cũng không được giành bạn trai người khác chứ!”
Sau câu nói, một tiếng “chát” vang lên giòn tan.
Tay tôi tê rần.
Nhưng con Xì Trum kia dường như biến mất khỏi tầm mắt, tôi hài lòng mỉm cười, ôm lấy Giang Chu hôn một cái:
“Đừng sợ.”
Rồi tôi… gục xuống bàn ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại đã là hôm sau.

