Xin lỗi, suốt 25 năm sống trên đời, rác trong nhà chưa bao giờ là do mẹ tôi đổ. Hồi nhỏ là ba tôi, lớn lên là tôi, khi cả tôi và ba đều không có nhà thì… mẹ tôi còn huấn luyện con chó Golden nhà tôi tên là Panpan đi đổ rác giùm!

Chắc chắn không thể là mẹ tôi.

Tôi vùi mặt vào ngực bác sĩ Giang, trong lòng hừ lạnh một tiếng:

Toàn là chiêu trò!

13

Hôm đó, Giang Chu gần như bỏ chạy luôn.

Anh ấy ngập ngừng vài giây, sau đó vội vàng đẩy tôi ra, khàn giọng nói là nhớ ra ở nhà còn việc, rồi chạy biến.

Không đi thang máy, mà chui luôn vào cầu thang bộ.

Tiếng bước chân anh ấy dần xa, tôi lập tức bấm vân tay mở cửa.

Đúng như dự đoán—cửa vừa mở ra, mẹ tôi loạng choạng ngã dúi ra ngoài.

Tôi đỡ lấy bà, cười ngọt ngào:
“Vào nhà rồi nói chuyện nhé.”

Thế là tối hôm đó, nhà tôi hiếm hoi tổ chức một buổi họp gia đình khẩn cấp.

Chủ đề cuộc họp là… tuyển rể cho tôi.

Mẹ tôi phân tích: bác sĩ Giang vừa dịu dàng vừa thật thà, nhìn là biết người nghiêm túc, sau khi cưới chắc chắn không tùy tiện dây dưa chuyện nam nữ. Lại có công việc ổn định, thi thoảng còn đi đóng phim kiếm thêm—quá đáng tin cậy!

Tôi gật đầu tán thành: bác sĩ Giang đẹp trai thật sự, mà theo kinh nghiệm tình trường bao năm của tôi, anh ấy chắc chắn có cảm tình với tôi.

Mẹ tôi định nói gì đó, nhưng ráng nhịn lại, sau cùng quay sang nhìn ba tôi—người từ đầu tới giờ vẫn không nói câu nào, dùng khuỷu tay thúc ông:

“Đến lượt ông phát biểu ý kiến rồi đó.”

Ba tôi nhấp ngụm trà, thở dài:

“Tôi đang muốn tìm con rể, không phải kiếm đứa con trai. Hai người có thể đừng bắt bác sĩ Giang đổi họ theo nhà mình được không?”

……

Tất cả chúng tôi im lặng một lúc lâu, sau đó mặt đỏ bừng mà phản bác:

“Cái đó không quan trọng, ông nói tiếp đi.”

Ba tôi không có ý kiến gì với bác sĩ Giang, chỉ là vẫn còn… nhớ nhung Thư Diễn.

Tôi bốc một nắm hạt dưa, nhún vai: “Cái đó thì ba nên bỏ hy vọng đi. Chắc chắn Thư Diễn giờ đã bị ‘lợn’ gặm mất rồi.”

Ba tôi kinh ngạc: “Ai mà ra tay nhanh vậy?”

“Con gái nuôi của ba đó, Hà Du Du.”

Dù vậy cũng mới chỉ là phỏng đoán thôi. Hai người họ chưa công khai, tôi chỉ thấy một vài dấu hiệu đáng nghi.

Gần đây Du Du liên tục đăng ảnh hẹn hò. Từ góc ảnh, nhìn thoáng qua ống tay áo, tôi thấy rõ đó là đàn ông.

Và có một tấm, màu nâu đất của vạt áo đó, dù hóa thành tro tôi cũng nhận ra.

Thêm nữa——

Hai ngày liền, bảng xếp hạng số bước đi bộ trong WeChat của hai người họ luôn sát nhau trong danh sách bạn bè của tôi.

Bảo không có gì… chắc chỉ có người ngu mới tin.

Nhưng sau khi nghe tin Thư Diễn bị Du Du “thu phục”, ba tôi lại như được giải thoát.

Vừa uống trà vừa cảm khái: “Hèn gì thằng bé không ưng con. Hóa ra là phải lòng Du Du rồi.”

Tôi: ……

Tôi có thèm ưng anh ta đâu, người ta chỉ là cái chậu hoa thôi mà!

14

Có những chuyện đúng là nói miệng ra là linh—tối qua vừa nhắc đến, sáng hôm sau Du Du và Thư Diễn đăng ảnh công khai luôn.

Một tấm ảnh chụp chung, caption vỏn vẹn: “Chúng mình.”

Du Du còn quá đáng hơn—không cảm ơn tôi vì “liều mình thử độc” mà để hai người họ gặp nhau, ngược lại còn công khai cảm ơn mẹ tôi dưới phần bình luận:

“Cảm ơn mẹ nuôi đã tặng nấm, để con có cơ hội gặp được tình yêu.”

Tôi tức điên, bình luận bên dưới: “Chuyện nhân duyên này là do chị đây lấy mạng ra thử mà có được đó nha! Cảm ơn mẹ tớ làm gì?!”

Hai phút trôi qua, Du Du không thèm trả lời tôi.

Tôi nhìn kỹ lại, phát hiện bình luận của tôi bị xóa mất rồi.

Thật đúng là… tình như chị em “tốt”.

Tối hôm đó, cặp đôi mới yêu ấy rủ tôi đi hát karaoke. Tôi từ chối rồi, nhưng từ chối không có tác dụng.

Tôi bị Du Du lôi ra khỏi nhà, lết vào phòng hát KTV làm cái bóng đèn sống suốt một tối.

Lý do cô ấy lôi tôi theo cũng đơn giản lắm:
cô ấy ngại.

Tôi nuốt ngược câu chửi vừa lên đến miệng, nhẫn nhịn.

Thôi được, người mới yêu nhau mà, ngại ngùng một chút cũng bình thường.

 Là bạn thân, tôi nguyện làm cái bóng đèn phát sáng rực rỡ, soi đường cho hai người.

Nhưng mà——

Rõ ràng hẹn là “ba người không say không về”, mà hai người kia sắp hôn đến rách cả môi, còn tôi thì ôm chai rượu hỏi:

 “Rốt cuộc là thua thì uống hay thắng thì uống đấy?”

15

Tôi cầm chai rượu nhìn họ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra:

Thắng thua gì chứ, không có bồ thì uống.

Có bồ thì đang ôm nhau gặm rồi kìa.

Tôi quay sang nhìn màn hình, vừa đúng lúc hiện câu hát: “Sôi động luôn thuộc về người khác, còn tôi giấu mặt sau chiếc micro…”

Tôi lặng người hai giây, vứt cái micro vừa cầm lên.

Tiếp tục uống.

Cho đến khi bàng quang gần như muốn nổ tung, tôi mới loạng choạng đứng dậy đi vệ sinh.

Phòng hát có toilet riêng, nhưng tôi vẫn cố tình ra ngoài một chút để hít thở không khí.
Bên trong nồng nặc mùi tình yêu, tôi muốn ngạt thở mất.

Đi vệ sinh xong, tôi đứng trước gương ngắm mình.

Nhìn kỹ cũng đâu đến nỗi—mặt mũi sáng sủa, ngũ quan rõ ràng, xinh xắn vừa đủ.

 Sao lại bị rớt hạng thảm thương, thành bóng đèn FA thế này chứ?

Không hiểu sao, đầu óc tôi tự nhiên lại hiện lên hình ảnh bác sĩ Giang.

Gương mặt ấy, chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm đêm mưa đó… Chỉ trong chớp mắt, rượu trong máu tôi như bốc hơi nóng rần rần.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương, môi hơi khô, lưỡi hơi tê.

Và rồi… trong gương, tôi thấy khuôn mặt của Giang Chu.