Ba ngày sau, phụ thân đến tảo mộ.
Nhìn thấy hắn, ông nhíu mày khó chịu:
“Đến tận lúc cuối, ngươi vẫn không để con bé được an nghỉ hay sao?”
Phó Hoàn đặt cuốc xuống, khẽ hỏi:
“Cuối cùng… nàng… có đau không?”
Phụ thân khựng lại, không đáp ngay.
“Con bé đợi ngươi rất lâu. Nghe nói ngươi sắp vào kinh, nó gắng gượng ngụm hơi cuối cùng, chỉ mong nhìn ngươi lần cuối…”
Cổ họng ông nghẹn ứ:
“Thầy thuốc nói, ngũ tạng nó đã mục nát cả rồi, vốn chẳng thể sống được nữa.
Ta đã bảo ngừng thuốc kéo dài mạng sống cho nó…”
“Nó… không gặp được ngươi lần cuối. Ta cũng không biết… nó có trách ta không…”
Cả người Phó Hoàn như chao đảo, như có ai rút ruột hắn ra khỏi thân thể.
Phải đến vài ngày sau, hắn mới quay lại hoàng cung.
Thanh Tước vẫn còn chờ hắn.
“Giải dược… là do A Vu đưa tới đúng không?”
“Ừ.”
“Nể mặt huynh trưởng nàng đã khuất, ta không làm khó ngươi. Ngươi đi đi.”
Nhưng Thanh Tước không đi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm:
“Thật ra, cả ta và ca ca ta, đều là tử sĩ do đại công tử nhà họ Phó bồi dưỡng.”
Con ngươi Phó Hoàn co lại.
Chỉ trong một khắc, tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng.
Hắn hiểu vì sao Phó Quân Hằng, người được giao đánh hắn theo thánh chỉ, lại để lộ cơ mật quân sự.
Hiểu vì sao hắn lại bị Thanh Tước ra tay ám sát mà vẫn sống.
Tất cả… hắn đều hiểu cả rồi.
Phó gia vì hắn mà tính toán sâu xa đến mức ấy, vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
“Thật ra, ngươi cũng không cần biết điều này.
Phó gia dốc toàn lực, tài sản, nhân mạch, danh vọng, để trải đường lên ngôi cho ngươi.
Phó gia mất rồi… nhưng lại thành toàn cho danh vọng của tất cả người theo ngươi, kể cả ta.”
“Hi sinh một Phó gia… để thành tựu một đế vương thiên cổ.
Nếu Phó Thanh Vu không chết, có lẽ mọi chuyện sẽ được chôn kín, ai nấy an lòng hưởng vinh hoa phú quý.”
“Phó gia đánh đổi tất cả… chỉ để đưa ngươi đăng đế vị.
Bệ hạ… xin đừng phụ lòng họ.
Phó Thanh Vu… đang nhìn ngươi đó!”
Trong đôi mắt từng u tối của hắn, bỗng lóe lên ánh sáng.
Trái tim từng rách nát, ngay khoảnh khắc ấy, bắt đầu lành lại.
Thanh Tước thấy hắn đứng thẳng người, lưng thẳng như năm xưa.
Suy sụp, trong một khắc, tan biến.
Nàng chợt nhớ, năm ấy trốn sau cánh cửa, nàng từng thấy Phó Thanh Vu nói với hắn:
“Ngươi đừng chết ngoài chiến trường, ta sẽ đợi ngươi trở về báo thù…”
Lúc ấy, hắn cũng đứng vững như vậy.
Phó Thanh Vu, từ đầu đến cuối, chưa từng vì bản thân.
Còn nàng…
Rốt cuộc, vẫn không bằng được nàng ấy.
Việc của nàng… đến đây là xong.
Khoảnh khắc cuối cùng này, coi như nàng cũng không phụ lòng Phó gia đã nuôi dạy.
Thanh Tước gượng cười, rời khỏi nơi đó.
Công thành, thân thoái, nàng nguyện chọn cho mình một kết cục thanh thản.
[Phiên ngoại]
Chỉ cần Phó gia còn, mọi công lao đều là của Phó gia, mọi công thần đều sẽ bị Phó gia đè đầu cưỡi cổ.
Cho nên… Phó gia nhất định phải biến mất.
Hôm đó, phụ thân rời khỏi kinh thành.
Từ đó, cửa nhà họ Phó không còn một ai.
Phó Hoàn nghe tin, đứng rất lâu trước cổng Phó phủ.
“A Vu, trẫm… thật sự đã thành kẻ cô độc nơi nhân thế rồi.”
“A Vu, nàng… sẽ luôn ở bên trẫm chứ?”
Lẽ ra hôm ấy ta nên cùng phụ thân rời đi.
Nhưng ta lại đứng lại, nhìn đế vương giữa trời tuyết giá, nhớ đến năm xưa hắn quỳ gối ngoài cổng Phó phủ, bị cả nhà ta ngoảnh mặt làm ngơ.
Lần này, ta… không muốn lại bỏ rơi hắn nữa.
Ta khẽ nắm lấy tay hắn.
Thân thể hắn đột ngột cứng lại, toàn thân khựng lại một nhịp.
Đúng lúc ấy, có người đưa đến một phong thư.
Là thư phụ thân để lại.
Trong thư nói: huynh trưởng ta, vẫn còn sống.
Huynh cùng Thanh Phong đã bày kế giả chết trốn thoát.
Giờ phụ thân sẽ đi tìm họ đoàn tụ.
Phụ thân còn viết, Thanh Tước cũng đã theo huynh nàng rời đi.
Ta nâng lá thư run rẩy trong tay, nước mắt hoen ướt cả giấy.
Tay Phó Hoàn bỗng trống không, hoảng hốt nhìn quanh.
Sau cùng, ánh mắt dừng lại nơi mặt thư đẫm nước, khẽ mấp máy môi, thì thầm với không khí:
“A Vu… nàng thấy rồi phải không? Ca ca nàng… vẫn còn sống!”
Từ ngày đó, Phó Hoàn liền hay trò chuyện với ta.

