Hễ xung quanh không có ai, hắn liền lẩm bẩm không dứt, ngay cả mấy món ăn thường nhật cũng kể rành mạch, như lão phụ nhân nhiều chuyện.
“A Vu, nàng xem, nạn lũ đã được giải rồi. Bách tính cuối cùng cũng có thể an cư lạc nghiệp.”
“A Vu, quân Bắc Di đã rút lui rồi…”
“A Vu, đào trước mộ nàng… lại nở hoa rồi đấy…”
Thiên hạ chỉ thấy hắn phong quang quyền thế, duy chỉ có ta hiểu được nỗi cô quạnh trong lòng hắn.
Ta cũng từng tự hỏi, vì sao linh hồn ta vẫn chưa tiêu tan.
Năm thứ ba ở bên hắn, một ngày nọ, khi hắn vừa phê duyệt tấu chương vừa lảm nhảm như thường lệ, ta rảnh rỗi đi ngắm mấy đóa hoa hắn đặc biệt trồng cho ta.
Cây hoa kia… lại ỉu xìu tàn úa.
Người làm vườn đã bảo: giống hoa ấy vốn không hợp với đất trời kinh thành.
Thế mà hắn cứ cố chấp, nói sẽ trồng đủ hoa khắp cửu châu để tặng ta.
Ta, một linh hồn không hình không bóng, cũng phải cạn lời.
Ta lấy ngón tay chọc vào chiếc lá héo rũ, cười khẽ mắng:
“Phó Hoàn, bớt làm bậy đi, hoa đẹp bị ngươi chăm đến thê thảm thế này…”
Vừa nói xong, ta chợt phát hiện… xung quanh yên ắng lạ thường.
Không biết từ lúc nào, Phó Hoàn đã ngừng lảm nhảm.
Ta quay đầu nhìn lại, hắn đang lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía ta, trong mắt bừng lên thứ ánh sáng kinh người… đầy kinh hỷ.
Ta còn chưa hiểu, vẫn lải nhải không ngừng:
“Ngươi xem, sắp úng đến chết rồi! Không phải thấy héo là tưới, ngươi làm thối cả rễ nó rồi!”
Phó Hoàn dường như cũng nhận ra hoa có điều dị thường.
Hắn bước từng bước lại gần.
Ta vẫn đùa:
“Ngươi xem, theo ngươi mà nó khổ cỡ nào!”
Có lẽ làm linh hồn cô đơn quá lâu, ta cũng học thói lắm lời như hắn.
Chỉ là… hắn chưa từng nghe được.
Hắn cúi đầu nhìn hoa, khẽ thì thầm:
“Đúng vậy… trẫm đâu thể chăm sóc tốt bằng A Vu…”
“Chính xác luôn…”
Ta gật gù tự đắc — rồi sững người.
Ta kinh hãi tột độ, vô thức định bỏ chạy.
Một bàn tay thô lớn bất ngờ siết chặt lấy cổ tay ta.
Đôi mắt Phó Hoàn đỏ rực, nhìn ta không rời.
“A Vu… lần này, trẫm sẽ không buông tay nữa!”
…
Ta không biết… mình còn có thể tồn tại được bao lâu.
Có người nói:
Con người chết ba lần.
Lần đầu là khi thân thể ngừng thở, báo hiệu kết thúc sinh mệnh.
Lần thứ hai là khi linh cữu được chôn, tuyên cáo với thế gian một đời đã khép lại.
Lần thứ ba… là khi người ta bị tất thảy lãng quên, đến cả người còn tưởng nhớ cũng dần quên đi dáng hình tên tuổi.
Ta không biết… bao giờ hắn sẽ quên ta.
Vậy thì — hãy để ta… ở bên hắn
cho đến ngày hắn thật sự không còn nhớ đến ta nữa.
(hết)

