5
Tôi lén nhắn vài tin cho Hà Thời Nghiễn:
【Anh với cô ấy vẫn chưa đính hôn đúng không?】
【Hai người đã kết bạn trên mạng chưa?】
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Hà Thời Nghiễn vang lên hai tiếng. Anh ấy cầm lên xem, rồi nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tôi vờ như không thấy gì, tiếp tục gõ:
【Anh với cô ấy đúng là tình cũ khó dứt nhỉ, từ trước đến giờ xe của anh chưa từng có người phụ nữ nào ngồi cả.】
Hà Thời Nghiễn gập điện thoại lại, ngước mắt nhìn tôi.
“Trong ngăn ghế trước có đầy đồ ăn vặt em thích, và cả chiếc vòng tay phiên bản mới nhất mà em đang để ý.”
“Hả?”
Ôn Uyển Tình nghe thấy, lập tức phản ứng, tưởng rằng những thứ đó là dành cho cô ấy.
Mắt cô lóe lên niềm vui, định kéo ngăn tủ ra lấy thì trợ lý của Hà Thời Nghiễn kịp thời ngăn lại:
“Cô Ôn, những thứ đó không phải dành cho cô.”
Ánh mắt Hà Thời Nghiễn trở nên trầm lặng, anh nhìn tôi rồi khẽ hỏi: “Ăn không?”
Đôi tay tôi vừa đặt lên đùi anh ấy đã bị anh nắm chặt.
Lúc này, bàn tay còn lại của anh đã ôm lấy eo tôi.
Anh ấy nhướng mày, yết hầu khẽ chuyển động.
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Tôi không ăn đâu, ăn nữa thì béo mất.”
Ôn Uyển Tình định quay đầu lại nhìn, nhưng Hà Thời Nghiễn lập tức kéo tấm chắn lên.
Khuôn mặt cô ấy tái đi, sau khi xe vượt qua đèn đỏ, cô ta cố giữ giọng bình tĩnh nói:
“A Nghiễn, em vừa nhớ ra em có chút việc, cho em xuống giữa đường được không?”
Trợ lý dừng xe lại bên lề đường.
Khi Ôn Uyển Tình mở cửa xe, cô ấy hỏi: “A Nghiễn, vài ngày nữa là lễ kỷ niệm 12 năm thành lập trường, thầy Nghiêm mời chúng ta cùng về tham dự.”
Hà Thời Nghiễn hỏi trợ lý về lịch trình, thấy rằng có thời gian rảnh, anh ấy liền đồng ý: “Được.”
Khi Ôn Uyển Tình vừa đi, Hà Thời Nghiễn liền đưa tay xoa vết cắn còn hằn rõ trên cánh tay của mình: “Em cắn như chó ấy.”
Tôi vui vẻ lau vết nước dãi trên tay anh ấy.
Hà Thời Nghiễn bật cười khẽ: “Vui rồi à?”
“Tôi đâu có buồn từ đầu đâu.”
“Toàn thân, chỉ có cái miệng là cứng nhất.”
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, lấy đồ ăn vặt và chiếc vòng tay của mình.
“Thèm rồi, qua đây hôn anh một cái.”
Tôi xoay xoay chiếc vòng tay trong tay: “Không thích!”
“Đồ vô tâm.”
6
Sáng hôm sau, Hà Thời Nghiễn đi làm.
Tôi vào phòng để đồ kiểm tra số túi hàng hiệu đã tích lũy trong mấy năm qua.
Rồi tính thử xem nếu bán lại thì được bao nhiêu.
Chắc cũng đủ thuê một căn hộ để ở.
Nhưng nếu đi xa hơn nữa thì chưa chắc.
Tôi muốn có một căn nhà của riêng mình.
Một nơi ổn định để không phải sống cảnh chạy ngược chạy xuôi như trước nữa.
Hôm nay rảnh rỗi, tôi báo với quản gia một tiếng rồi ra ngoài đi mua sắm.
Quẹt thẻ đen của Hà Thời Nghiễn mua cả đống túi xách hàng hiệu. Nhân lúc thẻ vẫn còn dùng được thì phải tranh thủ, sợ sau này anh ấy thu lại, muốn dùng cũng không được nữa.
“Chẳng phải An Ý sao?”
“An Ý, sao cô lại ở đây?”
…
Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa hay lại gặp Ôn Uyển Tình và bạn cô ấy.
Chuyện tối qua dường như vẫn còn vương vấn trước mắt.
Bây giờ, Ôn Uyển Tình coi tôi như kẻ thù số một.
Những người xung quanh cô ấy, đương nhiên cũng chẳng dễ chịu với tôi.
Tôi đưa chiếc túi mình chọn cho nhân viên bán hàng: “Mua túi chứ sao, không lẽ tôi đứng đây làm gì?”
“Mẫu túi này là Uyển Tình chọn rồi, nhường cho cô ấy đi.”
Một cô bạn của Ôn Uyển Tình muốn đứng ra bênh vực cho cô ấy.
“Tại sao?”
Tôi đưa thẻ đen cho nhân viên: “Quẹt thẻ này đi.”
“Uyển Tình, chị định để con hồ ly tinh này vênh váo trước mặt chị sao?
“Để tôi tát cho cô ta một phát.”
“Cô ấy và Hà Thời Nghiễn còn chưa là gì của nhau, lấy đâu ra hồ ly tinh? Nếu nói bậy nữa, tôi không ngại dạy dỗ cô đâu.”
“Cô dám động vào tôi sao! Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Giang Thị đấy!”
“Tôi không quan tâm bố cô là ai, dù có là vua chúa gì đi nữa, tổ tông của cô vẫn bị tôi dạy dỗ như thường.”
Cô nàng tiểu thư giàu có này chưa bao giờ chịu uất ức như thế, liền quay lưng gọi điện về nhà mách lẻo: “Bố, có người bắt nạt con! Gọi hết bảo vệ gia đình mình đến đây đi!”
Ồ, muốn gây chuyện hả? Ngay giây tiếp theo, một nhóm người đàn ông mặc vest đen từ khắp nơi không ai để ý xuất hiện.
Mắt Giang Nguyệt sáng rực.
“Đến nhanh thật.”
Tôi nhíu mày, người đến cũng không ít, chỉ thấy mấy người đàn ông ấy dần dần tiến về phía tôi.
“An Tiểu thư, tổng giám đốc Hà đã dặn dò, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Tôi không ngờ đây lại là người của Hà Thời Nghiễn cử theo bảo vệ tôi.
Giấu kỹ thật đấy.
Chẳng lẽ anh ấy sợ tôi lén làm gì đó không hay với Ôn Uyển Tình sao?
Tôi hỏi: “Các anh theo dõi tôi từ nãy đến giờ?”
Bảo vệ trả lời: “Vâng, tổng giám đốc nói nếu có tình huống gì bất thường, chúng tôi mới xuất hiện.”
Ôn Uyển Tình thấy tình hình liền nhanh chóng thay đổi thái độ: “Thì ra là người của A Nghiễn cử đi, đúng là hiểu lầm thôi.”
Giang Nguyệt không hiểu: “Uyển Tình, tại sao chị lại phải hạ mình như vậy, chị là vị hôn thê của Hà Thời Nghiễn mà.”
Chưa kịp nói hết câu, Ôn Uyển Tình đã nắm chặt tay Giang Nguyệt: “A Nguyệt, đừng nói nữa.”