CHƯƠNG 1-5: https://vivutruyen2.net/ty-ty-quay-lai-cuop-chong/chuong-1/

Ta không uống giọt nào, trò chuyện cùng cô cô về việc đầu năm.

Cô cô lo đường trơn trượt, đích thân đưa ta về phòng.

Vừa mở cửa, chỉ thấy xiêm y nữ nhân vương vãi khắp nơi.

Cô cô hơi sững sờ, liền lao vào xem.

Chỉ thấy Vân Tịch Nhược mình không mảnh vải, đang gối đầu lên ngực Diêu Thừa Quang mà ngủ say.

Ta giữ cô cô lại, sai người mời chính thê đến.

Những năm gần đây, người trong viện chính thê đều đã bị ta thay mới.

Tuyết bay lất phất, chính thê vốn không muốn đến, cuối cùng vẫn đến.

Vừa nhìn thấy người trong lòng Diêu Thừa Quang là Vân Tịch Nhược,

bà như phát điên, tát liên tiếp mấy cái lên mặt nàng.

“Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất sạch rồi!”

“Mẹ…”

Vân Tịch Nhược uất ức, càng rúc sâu vào lòng Diêu Thừa Quang hơn.

Nàng vẫn tin, mình là người khiến Diêu Thừa Quang nhất kiến chung tình, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

Chỉ cần cùng hắn “động phòng”,

dựa vào bản lĩnh của nàng, Diêu Thừa Quang chắc chắn sẽ lại yêu nàng như xưa.

Vân Tịch Nhược bị lôi từ giường xuống, đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi đầy mặt.

Nàng không hiểu, khóc nức nở:

“Tại sao?”

“Ti tiện!” chính thê nghiến răng mắng.

16

“Đến cũng thật chậm!”

Diêu Thừa Quang lầm bầm, đã uống liền hai chén trà lạnh.

Ta liếc hắn một cái.

“Người đâu, thay y phục cho cô nương họ Lâm, đưa về phủ.”

“Không cần!”

Chính thê nắm chặt Vân Tịch Nhược, nghiến răng nghiến lợi.

“Không cần phu nhân phải bận tâm. Con tiện nhân này ta tự xử lý!”

“Nhưng nam nhân của ta cũng đâu thể để người khác ngủ không công.”

Ta đưa tay lên, “Đem về đi.”

Thanh Sương dẫn người khoác bừa cho nàng một lớp áo, rồi kéo nàng đi.

Ta mỉm cười với chính thê:

“Tuyết ngừng rồi, chúng ta cũng nên lên đường.

Mẫu thân chẳng bằng về chuẩn bị ít đồ cho tỷ tỷ.”

Chính thê bị tiễn ra ngoài.

Còn cái tên chó chết kia lập tức sáp lại gần.

“Đến muộn thế, phu nhân là đang thử ta sao?”

“Suýt nữa ta chịu không nổi…”

Hắn vừa áp sát, ta mới phát hiện vì sao lúc nãy hắn cứ kéo tay áo mãi.

“Ngươi…”

“Nàng ta bỏ thuốc.”

Tên khốn ấy ghé tai ta, thở dài một tiếng.

“Vậy sao ngươi không…”

“Phu nhân, lúc này… tốt nhất đừng nói gì cả.”

“Ngươi…”

“Tự ý vì ta thu thiếp, làm hỏng thanh danh của ta…

Phu nhân, e là phải bồi thường cho ta thật nhiều rồi.”

17

Ngày xuất giá, cô cô trao vào tay ta chiếc Vân kính nhỏ bé kia.

Ta ngắm nghía hồi lâu, rồi dẫn theo hai thị vệ, bước vào viện của chính thê.

Ta đem máu mẫu thân phun ra vì độc, ép chính thê nuốt xuống.

Lấy được phương thuốc giải, ta khóa chặt chính viện.

Cứ ba ngày, ta cho người đưa một lần thuốc giải đến.

Ta từng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân có muốn chính thê chết đi, để lên làm chủ mẫu?”

Mẫu thân chỉ lắc đầu.

Bà bảo, bà chỉ mong sống yên ổn đến hết đời.

Thế là chính thê vẫn còn sống, sống trong dằn vặt, như mẫu thân ta năm xưa, chỉ là sống sót mà thôi.

Trước ngày hồi phủ, ta lại đến chính viện thêm một lần.

Lần này, ta đổi ý: mỗi ngày đều cho người đưa thuốc.

“Phải sống cho tốt đấy, mẫu thân.”

Ta nói với bà.

“Về sau, ta sẽ cho người gửi thư cho bà mỗi ngày.”

“Xem đứa con gái bà dốc lòng dạy dỗ, nay sẽ làm ra cái bộ dạng gì, uốn éo quyến rũ, mê hoặc đàn ông.”

“Vân Mộ Dao!”

“Phải rồi,” ta cười nhạt, “cướp chồng người khác, mùi vị cũng không tệ.”

18

Ngày ta và Diêu Thừa Quang trở về phủ, tiện tay mang theo cả Vân Tịch Nhược.

Nàng rụt rè hành lễ với ta, đôi mắt thì liếc nhìn Diêu Thừa Quang đầy lả lơi.

“Muội muội đang có thai, ta sẽ thay muội chăm sóc phu quân thật tốt.”

“Vậy thì… dâng trà trước đã.”

Dù trong lòng không cam, Vân Tịch Nhược vẫn ngoan ngoãn bưng trà, quỳ xuống trước chân ta.

Ta khẽ nghiêng tay, hất cả chén trà lên đầu nàng.

Vân Tịch Nhược sững người, tức giận kêu lên:

“Vân Mộ Dao! Ngươi làm gì thế?”

“Tỷ tỷ ở ngoài tiêu dao bốn năm, quy củ đã chẳng còn, đến dâng trà cũng không biết phép tắc.

Vậy thì… về học lại đi, khi nào thành thục thì đến lại.”

Sắc mặt Vân Tịch Nhược lập tức thay đổi,

nhìn sang Diêu Thừa Quang đang nhàn nhã uống trà, nước mắt rơi lã chã.

“Thừa Quang…”

“Tỷ à,” ta mỉm cười, “ta nhắc nhở tỷ một câu, đã vào tướng phủ, thì phải giữ quy củ tướng phủ.

Là thiếp thất, sao có thể gọi thẳng tên tướng gia?”

“Vậy… chuyện hợp phòng thì…”

Vân Tịch Nhược nhìn Diêu Thừa Quang đầy mong ngóng.

“Muội muội là chính thê, nên khuyên tướng gia mưa móc đều ban mới phải.

Muội muội mà mang danh ghen tuông, e chẳng hay ho gì.”

“Ta biết tỷ tỷ giỏi giang nơi phòng the, chỉ là… trước khi lên giường, hãy học cho tốt quy củ đi đã.”

19

Liên tiếp nửa tháng,

Vân Tịch Nhược ngày nào cũng đến chính viện dâng trà.

Trà nóng…

Trà nguội…

Nhiều nước…

Ít nước…

Giống như năm xưa, mẫu thân ta từng bị chính thê hành hạ khi dâng trà vậy.

Giữa mùa đông giá rét, toàn bộ trà nước đều dội thẳng lên đầu, lên thân thể nàng.

“Vân Mộ Dao! Ngươi sợ ta! Ngươi sợ Thừa Quang lại yêu ta, nên mới hết lần này tới lần khác ngăn cản!”