Hầu phu nhân bị vạch trần, tức đến tím mặt, giật tóc mỹ phụ kia phản đòn:
“Tiết Anh Anh, đừng quên năm xưa là ai không sinh được con, quỳ gối cầu xin phương thuốc của ta, là ai như chó con quỳ trước mặt ta nói sau này sẽ trung thành tuyệt đối?”
“Giờ nhà lão Tiền thăng quan, ngươi liền giở mặt? Ta nói cho ngươi biết, lạc đà chết đói vẫn to hơn ngựa, ta mà về nói với cha ta, nhà lão Tiền của ngươi có mà không ngóc đầu lên nổi!”
Từ xa nhìn lại, hai người chuẩn bị lao vào cào cấu tiếp, bạn bè của họ vội vã can ngăn:
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Nếu muốn đánh thì vào phòng luyện vũ mà đánh!”
Nhưng hai người đã vào giai đoạn cao trào, liền chuyển sang tấn công loạn xạ.
“Tống Giai Giai, ngươi giả vờ làm người tốt gì chứ? Ai chẳng biết ngươi hai mặt ba lòng, mấy hôm trước còn nói Vương Tú Tú hôi miệng chẳng phải ngươi sao?”
“Cái gì? Ngươi nói ta hôi miệng?” Giọng Vương Tú Tú cao vút tám quãng.
Tống Giai Giai chột dạ: “Thì… thì sao? Ngươi đúng là hôi miệng thật!”
Mặt Vương Tú Tú méo xệch: “Tốt lắm, ngươi cũng ăn một bạt tai của ta đi!”
Thế là mấy quý phụ nhân diễn một màn đại chiến giật tóc ngay tại chỗ, náo nhiệt hơn cả hội làng.
Ta sung sướng nhấm nháp nốt chỗ hạt dưa cuối cùng, đúng lúc học trò tan học.
Bọn trẻ khác tụm năm tụm ba đùa nghịch ồn ào, chỉ riêng bảo bối nhà ta lủi thủi đi ra, cái dáng nhỏ bé khiến tim ta thắt lại.
3
Ta kiễng chân vẫy tay thật cao: “Triệu Tín Nhi, mẫu thân con ở đây!”
Tín Nhi không hề phản ứng, chỉ lững thững bước tới.
Phía trước, một thằng nhóc tròn quay chặn lại:
“Triệu Tín Nhi, ta nghe nói rồi, kế mẫu đều là hổ cái, sau này ngươi khổ to rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt vốn đã u sầu của Tín Nhi càng thêm buồn bã, ta bước ba bước thành một, nhét ngay một túi đồ ăn vặt vào tay nó, rồi quay sang cười tươi như hoa với tên nhóc mập.
“Ơ kìa, chẳng phải là bảo bối nhà Vương phu nhân sao! Nghe nói Tặng Vương Luân học ba tháng vẫn chưa thuộc? Ăn một bữa hết mười quả trứng gà hả?”
Lời này khiến nhóc mập lập tức bị đâm trúng chỗ đau, mặt đỏ phừng như gan heo, tay nắm chặt thành quyền.
Ta vỗ ngực: “Nào nào nào, đánh vào đây đi!”
“Hôm nay ngươi đánh ngã ta, mai thế tử vị trí thuộc về đệ đệ ngươi liền đấy, ha ha ha!”
Ta nắm tay Tín Nhi, vui vẻ rời đi, phía sau vang lên tiếng nhóc mập gào khóc như lợn bị chọc tiết.
Xe ngựa chạy ngang qua đám quý phu nhân kia, ba người bọn họ ai cũng xước xát, trông như ba con gà mái chiến bại.
Ta cười lớn trên xe ngựa, tiếng cười như gà gáy, lỡ làm sổ mũi dính cả lên tay áo Tín Nhi.
“Í” Nó ghét bỏ né sang một bên.
Ta vội lôi ra bánh quế hoa từ ngăn bí mật.
“Bánh tươi mới ra lò của hiệu Từ Ký đó, ta phải xếp hàng nửa ngày!”
Thấy đầu mũi nó giật giật, lén nuốt nước miếng.
“Nội tổ mẫu nói ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe.”
“Nói cái rắm ấy!” Ta buột miệng, rồi vội ho nhẹ lấy giọng dịu dàng:
“Sáng nay ta còn thấy bà lén ăn bánh đào khô nữa kìa.”
Ta chìa bánh ra chạm vào tay nó: “Nào, cạn ly!”
Cuối cùng nó cũng nhận bánh, gặm từng miếng nhỏ, rồi ngẩng đầu hỏi:
“Hôm nay ngươi đắc tội Vương Kỵ Khai, hắn mách với người lớn thì sao?”
(Vương Kỵ Khai chính là tên nhóc mập đó.)
Ta vừa ăn bánh vừa đáp qua loa:
“Trẻ con trêu đùa nhau là chuyện thường tình, người lớn không nên can thiệp~”
Câu đó khiến Triệu Tín Nhi có cảm giác quen thuộc.
Hồi bị bắt nạt ở học đường, bà nội biết chuyện từng tìm Hầu phu nhân nói lý.
Kết quả Hầu phu nhân nói:
“Bọn nhỏ đánh đùa nhau là chuyện thường, người lớn can thiệp sẽ ảnh hưởng thiên tính trẻ con.”
Tất cả đều do Triệu Nguyên Tu kể lại.
Làm người độc miệng như ta, cũng phải chú ý kỹ xảo.
Mắng bậy không đúng chỗ là bị đánh liền.
Ta nhìn cái đầu nhỏ của Tín Nhi cụp xuống, lòng mềm nhũn ra như nước.
Đứa nhỏ như vậy, đã phải gánh chịu bao lời đàm tiếu.
Ta ngồi xổm, ngang tầm mắt nó, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
“Con biết không, hồi nhỏ A nương cũng từng bị gọi là đứa trẻ hoang không mẹ.”
Tín Nhi ngẩng phắt lên, mắt tròn xoe kinh ngạc.
“Khi đó A nương dữ lắm, ai dám nói vậy, ta đuổi đánh người ta chạy khóc gọi mẹ luôn!”
Ta cười khẽ, cọ cọ mũi nó.
“Có lần còn rượt đứa bé hàng xóm trèo lên cây, vừa khóc vừa la!”
Tín Nhi phì cười, má lúm hiện rõ hai bên má.
“Ngươi… không giống như lời họ nói.”
Ta cười lau miệng cho nó bằng khăn tay.
“Để ta đoán xem họ nói gì nhé?”
Ta bắt chước giọng thằng nhóc mập lúc nãy:
“Triệu Tín Nhi, kế mẫu của ngươi đến rồi, sau này đừng mong sống yên!”
“Đợi kế mẫu sinh đệ đệ rồi, ngươi còn thua cả kẻ ăn mày!”
Tín Nhi bị ta chọc cười khanh khách.
Ta nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng không tự giác mà dịu đi:
“Người yêu thương con, dù con có đâm thủng trời, họ cũng sẽ tìm cách vá lại cho con.
Còn kẻ bắt nạt con, dù con co người lại thành cục tròn, họ vẫn sẽ không tha.”
“Nên là, thay vì trốn khóc, chi bằng học cách phản kháng.”
Nó nhỏ giọng đáp: “Nhưng như vậy sẽ gây rắc rối cho gia đình.”
Ta nhẹ vuốt tóc mai bên tai nó:
“Cha con làm tới Lễ bộ Thị lang, một trong Lục bộ, là quan lớn đấy! Chúng ta nên là người không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, hiểu chưa?”
Đôi mắt con sáng bừng, nó gật đầu thật mạnh.
“Ta… ta muốn ăn bánh bạch phục linh ngày mai, được không?”
Trái tim ta tan thành nước, dang tay ôm chặt nó vào lòng.
“Được! A nương sẽ mua miếng to nhất! Mình sẽ ngồi ăn ngay trước cổng học đường, cho bọn nhỏ xấu xa kia thèm chết luôn!”
04
Đêm ấy, Triệu Nguyên Tu đạp mạnh cửa phòng xông vào.
“Nghe nói hôm nay vì mấy câu của phu nhân, đám Hầu phu nhân suýt nữa nhổ trụi tóc nhau?”
Ta bình thản nhổ hột đào ra ngoài:
“Ờ, thì sao? Định viết thư khen thưởng à?”
“Nàng… nàng thật là!!”
Hắn xoay tại ba vòng, đột nhiên quỳ trượt đến trước mặt ta.
“Thật là quá lợi hại! Vi phu xin dập đầu cảm tạ!”
Ta suýt nữa phun cả ngụm trà trong miệng.
“Lần sau nói chuyện đừng có ngắt nhịp bất thình lình thế, dọa ta hết hồn.”
Hắn lập tức nịnh hót, ghé sát lại bóp vai cho ta.
“Độc miệng của phu nhân hôm nay thật khiến ta mở rộng tầm mắt, cái hội nhỏ của Hầu phu nhân nổi tiếng khó nhằn mà bị phu nhân xử lý trong ba câu.”
Ta bắt chéo chân kiêu ngạo:
“Hừ, chuyện nhỏ thôi, có là gì đâu.”
Triệu Nguyên Tu bóp bóp rồi tay bắt đầu thò vào cổ áo.

