Tim tôi khẽ run, chẳng lẽ…
“Tôi nhận tiền người khác, lái xe đâm chết cô.”
Tôi đứng sững lại, “Không phải là vô tình sao?”
Lục Dã nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt xoay chuyển, “Không phải.”
“Có người bỏ tiền mua mạng cô.”
“Ai?” Tần Nghiễn cau mày.
“Cô ấy tên là…”
“Là tôi.” Kiều Trừng đẩy cửa bước vào, váy đỏ khiến cô càng thêm chói mắt.
Cô khẽ thở dài, “Tất cả đều là do tôi làm.”
41
“Ở kiếp trước, tôi một lòng muốn có được Tần Nghiễn, nên tìm đủ mọi cách để hại chết Ôn Du.”
“Nhưng trong cốt truyện, tôi là nữ chính, không thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, thế nên tôi bị ép trọng sinh.”
“Khởi động lại một thế giới, nhưng do lỗi của thế giới này, tôi không mất đi ký ức của kiếp trước, đồng thời, cô – người bị tôi hại chết – cũng nhận được sự bù đắp tương ứng.”
Khả năng đọc tâm…
Kiều Trừng khẽ chạm vào mũi, “Nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước rồi, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, cũng đã có người bạn trai mà tôi trân quý suốt đời.”
“Vậy nên, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Tôi khựng lại một chút, không trả lời.
42
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, mọi chuyện như đều sáng tỏ.
Tần suất tôi nghe được tiếng lòng của Tần Nghiễn càng ngày càng ít, cùng với sự tiến triển của cốt truyện, khi cảnh gặp gỡ dưới tán hoa anh đào của nam nữ chính hoàn thành, năng lực đọc tâm của tôi cũng biến mất.
Tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của Tần Nghiễn nữa, nhưng tôi chẳng sợ chút nào.
Bởi vì bây giờ, anh cái gì cũng sẽ nói với tôi.
Sau khi thoát khỏi cốt truyện, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, đặt một phòng bao để tụ tập ăn uống thật vui vẻ.
Hôm đó tôi uống say khướt.
Tôi nằm vật trên lưng Tần Nghiễn, gió đêm thổi nhè nhẹ thật dễ chịu, tôi hỏi anh, “Tần Nghiễn, anh có tin vào kiếp trước kiếp này không?”
“Tin.”
“Anh phải nói là không tin chứ.”
“Được, anh không tin.”
Anh nhấc tôi lên cao một chút, tôi nhân cơ hội siết chặt cổ anh.
“Vậy anh có tin, kiếp trước, em cũng yêu anh không?”
Một lúc lâu sau, tôi nằm thiêm thiếp trên lưng anh.
Lờ mờ cảm nhận được có người hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Ừm… Tần Nghiễn, về đến nhà rồi sao?”
“Về đến rồi.”
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng chậm rãi, “Anh tin.”
“Ở kiếp trước, Tần Nghiễn cũng luôn yêu Ôn Du.”
(Hết)

