Ba mẹ tôi bắt đầu cuộc “hỏi thăm sức khỏe thân mật” lẫn nhau, sau đó lịch sự chuyển sang chửi nhau đầy yêu thương.

Không khí gia đình đầm ấm hết biết.

Tôi hủy luôn cuộc hẹn với Du Du, ngồi bên bàn vừa ăn hạt dưa vừa xem hai vị phụ huynh đối đáp, cho đến khi có tiếng gõ cửa.

Tôi xỏ dép lệt bệt đi ra mở cửa, cửa vừa hé, trước mắt là một mảng… màu nâu.

Thì ra, “khách” mà ba tôi nói—là chậu đất kia.

Thư Diễn.

Anh ấy xách theo túi trái cây, cười hơi gượng: “Bác trai có ở nhà không ạ?”

“Có chứ.” Ba tôi chạy ra, mắt kính lệch hẳn, tóc rối bù, nhìn phát biết ngay là vừa được mẹ “thăm hỏi” bằng tay chân.

Ba tôi hồ hởi mời Thư Diễn vào nhà.

Nhìn Thư Diễn ngồi trên sofa với nụ cười lịch sự đầy ngượng ngùng, tôi bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.

Vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay bất ngờ chặn lấy cánh cửa.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng—một đôi tay đẹp đến mức không chơi piano thì đúng là uổng phí.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, sững người.

Cũng không uổng đâu—đây là một đôi tay dùng để cầm dao mổ.

Tôi lắp bắp, ngạc nhiên: “Bác sĩ Chu… sao anh lại đến đây?”

Anh ấy im lặng hai giây, nhẹ nhàng bước qua tôi, tay xách theo túi quà.

“Bác sĩ Chu không đến.”

“Người đến là bác sĩ Giang.”

“……”

Ăn nấm độc đúng là ảnh hưởng trí tuệ thật sự, không đùa được.

8

Mẹ tôi vui vẻ đón bác sĩ Giang vào nhà.

Thế là, trong khi không ai thông báo cho ai, hai người phụ huynh mỗi bên đều mời người mình ưng làm con rể đến ăn cơm.

Kết quả——

Đụng nhau rồi.

Trên bàn ăn, không khí vừa kỳ lạ vừa ngượng ngùng.

Còn tôi thì không ngừng niệm thầm trong đầu: là bác sĩ Giang chứ không phải Chu, là Giang chứ không phải Chu…

Dù gì thì, gọi nhầm người ta suốt như vậy cũng thật không phải.

Nhưng đúng lúc tôi đang lơ đãng thì mẹ tôi nhanh mắt phát hiện, gõ vào mu bàn tay tôi một cái:

“Nghĩ gì mà thẫn thờ thế hả?”

“À….”

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang, câu thần chú trong đầu suýt thì thốt ra miệng:
“Là bác sĩ Giang…”

Bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.

Chỉ có mẹ tôi là khóe miệng từ từ cong lên, còn tiện tay gắp cho tôi một miếng sườn như để “thưởng”.

Cả nhà tiếp tục ăn trong im lặng, theo phản xạ máy móc mà tán thưởng tay nghề nấu ăn của mẹ. Bà nghe sướng tai, liền đứng dậy múc canh cho mọi người.

Dù mẹ tôi có hơi nghiêng về bác sĩ Giang, nhưng khoản “giữ thế cân bằng” thì bà là chuyên gia. Không thiên vị, múc liền hai bát canh, đưa cho bác sĩ Giang và Thư Diễn mỗi người một bát.

Cả hai nhận bát, nhìn vào bên trong, gần như đồng thời sững lại.

Rồi——

Ăn ý đặt luôn cả hai bát canh xuống trước mặt tôi.

Tôi: ??

Vì tò mò, tôi cúi đầu nhìn thử. Trước mặt tôi là hai bát… canh nấm.

Cảm ơn hai anh rất nhiều.

Cái chủ đề nấm này chắc tôi thoát không nổi rồi.

Tôi hít một hơi sâu, quay sang nhìn mẹ, mẹ tôi vội vàng giải thích:
“Yên tâm uống đi, là nấm trà thôi, không có độc đâu!”

Bác sĩ Giang dịu dàng gắp cho tôi cái muỗng để vào bát, nói:
“Không sao, em mới xuất viện, uống canh cho ấm bụng tốt cho tiêu hóa.”

Thư Diễn lập tức phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy.”

Khi bữa cơm gần kết thúc, Thư Diễn – nãy giờ ăn uống chẳng bao nhiêu – bỗng nghiêm túc nhìn ba tôi.

“Bác ạ, thật ra hôm nay cháu đến là để nói rõ với bác một chuyện. Cảm ơn bác đã quý mến, nhưng… cháu đã có người trong lòng rồi ạ.”

Ba tôi sững người vài giây, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối:
“À, không sao đâu… Nhưng mà, hôm trước lúc vào bệnh viện, chẳng phải cháu nói còn độc thân, chưa có ý định yêu đương sao?”

Thư Diễn cười nhẹ:
“Vâng, nhưng sau đó cháu gặp được một cô gái… rồi trúng tiếng sét ái tình.”

Ba tôi gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng thành tâm chúc phúc.

Nói xong, Thư Diễn như trút được gánh nặng, đứng dậy chào tạm biệt và rời khỏi.

Sau khi Thư Diễn đi, mẹ tôi trầm ngâm một lát, rồi quay sang nhìn bác sĩ Giang:

“Bác sĩ Giang này, cậu có bạn gái chưa?”

“Chưa ạ.”

“Vậy… có định tìm người yêu trong thời gian tới không?”

Không biết có phải tôi hoa mắt không, mà hình như tôi thấy Giang Chu liếc về phía tôi một cái.

Anh ấy khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên:
“Ban đầu thì không có kế hoạch, nhưng cũng không bài xích.”

Mẹ tôi lập tức cười tươi như hoa nở mùa xuân.