Mặt tôi đỏ bừng, giật lấy băng rôn quay đầu bỏ chạy.
Một mạch chạy ra khỏi bệnh viện, đón taxi, về nhà.
Khi tôi thở hổn hển chạy về đến nhà, lại phát hiện… ở nhà còn có một cái băng rôn nữa.
Nội dung giống y chang cái trước, chỉ khác một chỗ: “Bác sĩ Giang” bị đổi thành “Bác sĩ Chu”.
Thấy tôi về, mẹ tôi cười cười, có chút ngượng ngùng:
“Ây da, lúc đó mẹ lại nhớ nhầm tên, viết thành ‘bác sĩ Chu ’, thế là phải làm lại cái mới.”
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Tôi hỏi mẹ có phải đang chơi khăm tôi không, thì bị bà vỗ thẳng một cái vào mông.
Bà mắng tôi không hiểu chuyện — ngày xưa mẹ cũng nhờ cái băng rôn mà cua được bố con, soái ca nổi tiếng một vùng.
Sau đó, mẹ tôi pha một ấm trà, bắt đầu kể chuyện tình năm xưa.
Hóa ra, hồi trẻ bố tôi là lính cứu hỏa, đã cứu mẹ tôi — lúc đó vừa bị gã bạn trai tồi phụ tình, buồn đến mức muốn nhảy cầu.
Rồi thì…
Mẹ tôi vừa thấy mặt là mê, lập tức quên luôn nỗi đau, bắt đầu tính kế cưa bằng được bố.
Để tạo ấn tượng, bà chi mạnh thời ấy, làm hẳn một tấm biểu ngữ gửi thẳng đến đội cứu hỏa, nội dung ngắn gọn mà gây sốc:
“Cảm ơn đồng chí Chu, đã cứu cái mạng chó của tôi.”
8 chữ ấy, khiến mẹ tôi nổi như cồn trong đội lính cứu hỏa.
Cuối cùng, được mọi người nhiệt tình tác hợp, bố tôi thật sự bị mẹ “bắt” về, và suốt mấy chục năm sau, yêu chiều mẹ từ “công chúa nhỏ” thành “nữ hoàng lớn”.
Ai nhìn vào cũng ghen tị.
Mẹ tôi nhấp ngụm trà, chậm rãi cảm thán: “Muốn theo đuổi đàn ông, nhất định phải đặc biệt một chút, để người ta nhớ kỹ.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng… cái băng rôn này gửi đi, đặc biệt là mẹ chứ có phải con đâu.”
Mẹ tôi tay cầm ly nước khựng lại, nụ cười rõ ràng gượng gạo hẳn: “Thì… cũng như nhau thôi…”
18
Sau một ngày trốn chui trốn nhủi như đà điểu, đến chiều tôi nhận được tin nhắn WeChat của Giang Chu:
“Tối nay anh có buổi họp lớp, em giúp anh một chuyện được không?”
“Chuyện gì ạ?”
“Giả làm bạn gái.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơi đơ. Giả làm bạn gái, mà lại là bạn gái của bác sĩ Giang.
Tôi bắt đầu thấy căng.
Họp lớp của bác sĩ, chắc cũng toàn là bác sĩ. Nghĩ đến việc phải đối diện một đám “cán bộ già nghiêm túc”, tôi liền thấy lo lo trong lòng.
Thật ra bác sĩ, thầy cô và công an… là ba nghề mà tôi ngại tiếp xúc nhất.
Khi tôi còn đang đắn đo, tin nhắn của Giang Chu lại tới:
“Lần trước anh đã giúp em rồi.”
Chỉ một câu ngắn gọn, ý rõ như ban ngày: KTV lần trước anh đã đóng giả bạn trai cho em rồi, lần này đến lượt em báo đáp đi.
Hết cách, tôi chỉ đành đồng ý.
7 giờ 20 tối, tôi nhận được tin nhắn:
“Anh đến dưới nhà rồi.”
Tôi đang loay hoay làm tóc, vừa định nhắn lại thì tin nhắn tiếp theo đã đến:
“Không sao đâu, anh đợi được.”
Tôi im lặng hai giây. Tự nhủ, Giang Chu thật ra cũng dịu dàng phết.
Nghĩ đến chuyện anh ấy hay mặc áo sơ mi trắng phối quần đen, tôi đặc biệt chọn một chiếc váy trắng thanh lịch, phối cùng giày cao gót pha lê. Trang điểm xinh xắn rồi mới xuống nhà.
Thế nhưng —
Dưới nhà, Giang Chu dựa vào xe, lại mặc một bộ đồ sáng màu kiểu dáng thể thao, nhìn thư sinh nhã nhặn.
Chúng tôi đứng nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười.
Tôi không ngốc, cũng không phải con thỏ con chưa từng yêu đương. Đến hôm nay, tôi thừa biết Giang Chu cũng có cảm tình với tôi.
Và dường như, anh ấy không hề bài xích việc tiến xa hơn với tôi.
Ngược lại —
Anh ấy có vẻ còn khá hứng thú.
Cười xong, Giang Chu giúp tôi mở cửa ghế phụ, đợi tôi ngồi ổn rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhân lúc thắt dây an toàn, tôi len lén liếc nhìn anh.
Khóe môi anh hơi cong lên, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tôi nghĩ, nếu không có gì bất ngờ, tối nay có khi tôi “cưa đổ” được đóa hoa cao lãnh này.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tối nay tôi không được uống say.
Trước cửa phòng tiệc ở khách sạn.
Giang Chu dừng bước, quay sang nhìn tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi lập tức hiểu ý, chủ động khoác lấy tay anh, còn cố tình nghiêng người sát gần hơn một chút.
Dù là “diễn viên tạm thời” cũng phải có tâm với vai diễn chứ đúng không?
Giang Chu đẩy cửa, dẫn tôi bước vào.
Nói thật thì — hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi.
Bên trong phòng rất náo nhiệt, ai nấy nâng ly cụng rượu, tán chuyện rôm rả, không khí hòa thuận lạ thường.
Thậm chí còn có một ông đầu trọc, xăm trổ đầy tay đang khoác lác khoe chuyện.
Giang Chu giới thiệu tôi với mọi người xong, thì dắt tôi đến ngồi một chỗ khá khuất.
Thấy chẳng ai chú ý đến mình, tôi len lén kéo tay áo anh, thì thầm:

