Tôi đứng sau cánh cửa, nghe tiếng bà ta than khóc giả tạo, chỉ thấy buồn nôn.

Tôi bước ra gần cửa, lạnh lùng nói vọng ra ngoài:

“Kể từ khi Thẩm Chu tát tôi, và Thẩm Nguyệt đập vỡ bát cưới mẹ tôi tặng, chúng ta đã không còn là người một nhà.”

“Còn bệnh tinh thần của cô ta? Tốt thôi. Cứ để cảnh sát và tòa án đánh giá xem một người có bệnh, sao lại chỉ đập đúng quà cưới mẹ tôi tặng, còn đồ đạc nhà họ Thẩm thì không hề bị hư hao chút nào.”

Câu nói đó, chính là nhát dao cuối cùng.

Ngoài cửa vang lên tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng.

Tôi dứt khoát đóng cửa lại, hoàn toàn chặn tiếng khóc đó ngoài thế giới của tôi.

08

Để cứu vãn danh tiếng bị tổn hại vì video “bạo hành vợ”, nhà họ Thẩm quyết định tổ chức rình rang lễ hội ẩm thực thương hiệu thường niên “Thẩm Gia Yến”.

Họ mời rộng khắp giới truyền thông và các chuyên gia ẩm thực, cố gắng tạo ra một khung cảnh vui vẻ hòa thuận, gia đình hạnh phúc, người người tán thưởng.

Điều khiến tôi bất ngờ là—tôi cũng nhận được thiệp mời.

Tấm thiệp mạ vàng ấy được nhân viên giao tận tay tôi, nhìn vào chỉ thấy châm chọc đến cực điểm.

Tôi có thể đoán ra toan tính của họ.

Họ muốn nhân cơ hội này kéo tôi xuất hiện trước công chúng, chỉ cần tôi chịu lộ mặt, rồi để Thẩm Chu nói vài câu nhẹ nhàng bên cạnh, chụp vài tấm ảnh “vợ chồng tình cảm”, dư luận trên mạng tự nhiên sẽ dần tan biến.

Tôi nhìn tấm thiệp, khẽ bật cười.

Các người đã dựng sân khấu sẵn sàng, vậy thì tôi cũng không ngại mà bước lên—diễn một vở thật hay.

Đến ngày lễ hội, tôi vui vẻ xuất hiện.

Tôi chọn một chiếc váy đỏ ôm dáng rực rỡ, trang điểm kỹ lưỡng, trông tươi sáng nổi bật.

Khi tôi bước vào đại sảnh lộng lẫy của “Thẩm Gia Yến”, ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía tôi.

Đèn flash ào ạt như thủy triều ập tới.

Thẩm Chu nhìn thấy tôi, trong mắt lập tức lóe lên vẻ vui mừng và nhẹ nhõm.

Anh ta vội vàng bước tới, muốn như thường lệ vòng tay ôm lấy eo tôi.

Tôi bình tĩnh lùi lại nửa bước, né tránh động tác thân mật đó.

Tay anh ta khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng lúng túng theo.

Tôi khẽ mỉm cười với anh ta, nhưng trong nụ cười đó—không có lấy một chút ấm áp.

Mẹ chồng tôi cũng tiến lại gần, trên mặt là nụ cười giả tạo, nhiệt tình nắm lấy tay tôi:

“Vãn Vãn, con đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”

Tôi để bà ta nắm tay, nhưng ánh mắt lại lướt qua vai bà, nhìn thấy một bóng người ngồi ở góc phòng không xa—Thẩm Nguyệt, khuôn mặt trắng bệch, lặng lẽ một mình.

Cô ta mặc chiếc váy đen hoàn toàn lạc lõng giữa không khí bữa tiệc, ánh mắt trống rỗng như một con búp bê không linh hồn.

Cô ta cũng đang nhìn tôi, trong mắt là muôn vàn cảm xúc—có oán hận, có sợ hãi, còn có thứ gì đó tôi chưa thể gọi tên.

Khi phần chính của buổi tiệc bước vào phiên giao lưu với giới truyền thông, một MC đã được nhà họ Thẩm dặn trước, đưa micro tới trước mặt tôi, nở nụ cười chuyên nghiệp:

“Cô Lâm Vãn, là cây viết ẩm thực nổi tiếng, đồng thời là con dâu của nhà họ Thẩm, cô có thể chia sẻ một chút cảm nhận về các món ăn hôm nay của ‘Thẩm Gia Yến’ không ạ?”

Tất cả ánh mắt trong hội trường đều dồn lên người tôi.

Thẩm Chu và mẹ chồng tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa kỳ vọng, vừa ngầm cảnh cáo.

Tôi cầm lấy micro, đứng dậy, hướng về hàng loạt ống kính phía dưới sân khấu, nở một nụ cười hoàn hảo, không chê vào đâu được.

“Món ăn rất ngon, vừa giữ được tinh túy truyền thống, vừa có điểm mới mẻ. Đặc biệt là món ‘vịt tiềm gừng’, lửa vừa tới, rất đậm vị.”

Nghe tôi chủ động nhắc tới “vịt tiềm gừng”, sắc mặt Thẩm Chu và mẹ chồng đều dịu xuống rõ rệt.

Tôi nhẹ nhàng chuyển hướng:

“Nhưng món ăn này lại khiến tôi nhớ đến một câu chuyện đã nghe từ rất lâu.”

Tôi dùng giọng kể chuyện thong thả, từ tốn mở đầu:

“Chuyện kể rằng, nhiều năm trước, có một cô gái rất thích uống canh.”

“Cô ấy có một người mẹ chồng tương lai ‘rất tốt’. Bà ấy nghe theo một bài thuốc dân gian, nói rằng một loại gia vị đặc biệt có thể giúp cô điều dưỡng sức khỏe, sớm có con.”

“Vì vậy, ngày nào bà cũng ép cô uống một bát canh nấu từ loại gia vị đó, mùi vị rất kỳ lạ.”

“Cô gái nói rằng cô không chịu nổi mùi ấy, uống vào rất khó chịu. Nhưng không ai nghe cô cả. Vị hôn phu nói: ‘Mẹ làm vậy là vì tốt cho em’. Cô chị chồng tương lai cũng khuyên cô: ‘Ngoan đi, đừng cãi nữa’.”

Tôi vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua bàn chính—nơi gia đình nhà họ Thẩm đang ngồi.

Sắc mặt mẹ chồng tôi tái nhợt chỉ trong chớp mắt, tay cầm ly rượu bắt đầu run lẩy bẩy.

Thẩm Chu thở gấp, nắm chặt tay đến nổi gân xanh trên trán.

Thẩm Nguyệt cúi đầu thấp hơn nữa, cả người khẽ run rẩy.

Hội trường im phăng phắc.

Ai nấy đều cảm nhận được sự khác thường trong câu chuyện của tôi.

Những phóng viên dày dạn nhất cũng ngửi thấy mùi máu, lập tức lia máy quay về phía dàn nhân vật nhà họ Thẩm, bắt từng biểu cảm một.

Tôi tiếp tục câu chuyện, trong giọng nói mang theo một tia xót xa:

“Sau đó, vào một buổi chiều bình thường, cô gái lại bị ép uống bát canh ấy. Lần đó, cô không thể gượng dậy được nữa.”

“Cô ra đi mãi mãi, mang theo sự thất vọng với chàng trai đó, và nỗi sợ hãi khôn nguôi với bát canh ‘vì cô mà tốt’.”

Tôi đặt micro xuống, ánh mắt hướng thẳng về phía Thẩm Chu đang mặt trắng như giấy.

Tôi nhìn anh ta, cũng nhìn vào toàn bộ ống kính phía dưới, mỉm cười, giọng nói rõ ràng dứt khoát:

“Một đầu bếp giỏi, điều quan trọng nhất không phải là biết nêm nếm, mà là phải biết kính trọng nguyên liệu, kính trọng mạng sống.”

“Không phải sao, Tổng giám đốc Thẩm?”

Lời tôi vừa dứt, cả hội trường xôn xao.

Đèn flash bùng lên tới tấp—lần này, không còn chĩa vào tôi nữa.

Mà là chĩa thẳng vào kẻ đang đứng không vững, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào—người thừa kế Thẩm Gia Yến.

09

Video “Kể chuyện” như một quả bom nổ chậm, khi phát tán đã tạo ra cơn sóng thần dữ dội trên toàn mạng xã hội.

Phát biểu mang đầy ẩn ý của tôi bị cư dân mạng phân tích, suy diễn và lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Cư dân mạng hóa thân thành Sherlock Holmes, điên cuồng đào bới quá khứ nhà họ Thẩm.

Chẳng bao lâu sau, một bản tin xã hội từ bảy năm trước bị lôi ra ánh sáng:

“Một cô gái trẻ nghi do bệnh đột ngột, đột tử tại nhà bạn trai.”

Bản tin khá mơ hồ, nhưng tên người đã mất lại vô cùng rõ ràng—Giang Nguyệt Vãn.

Sự thật, bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước.