Một tuần sau, đám cưới của chúng tôi được tổ chức tại khách sạn lớn trong thành phố.

Để khiến tôi vui, Chu Triết đã mời người đến trang trí buổi lễ thật tỉ mỉ, từng cánh hoa hồng rải đầy sàn.

Tiếng nhạc du dương vang lên.

Tôi cầm bó hoa, từng bước từng bước tiến về phía anh.

Khi bó hoa được tung qua đầu, mọi người xúm lại tranh giành.

Chu Triết ôm lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chợt hiện lên khung cảnh ngày tôi kết hôn với Cố Thanh ở kiếp trước.

Không có bất kỳ nghi lễ nào, thậm chí đến cả một chiếc nhẫn cũng không.

Chỉ là hai người đến cục dân chính, đóng dấu lên giấy tờ là xong.

Tôi từng đề cập đến chuyện làm đám cưới, anh ta cau mày nói:

“Anh là công chức, không được phô trương, mọi thứ đều phải đơn giản.”

Mẹ chồng cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đó Minh Châu, tuy con là con gái nhà danh giá, nhưng đã gả vào nhà họ Cố rồi thì phải tuân theo quy tắc của con dâu. Chuyện nào tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, nhà ta đâu dư dả gì mà tổ chức đám cưới linh đình cho con.”

Vậy mà sau này, khi ba tôi bị điều đi nông thôn.

Cố Thanh liền cưới Từ Nhược Hàm, còn tổ chức cho cô ta một đám cưới rình rang, náo nhiệt.

Thì ra, có những việc, không phải là không làm được, cũng không phải là không thể.

Mà là — không muốn.

“Đoàng!”

Tiếng pháo hoa nổ tung trên đầu, ánh sáng rực rỡ tỏa xuống.

Chu Triết nắm tay tôi, từng bước bước qua, cùng nhau nâng ly chúc rượu từng bàn người thân bạn bè.

Có cả những khách hàng hợp tác cùng tôi.

Họ hồ hởi đứng dậy: “Giám đốc Tống, giám đốc Chu, mời hai người một ly!”

“Chúc xưởng thời trang của hai người càng ngày càng phát đạt, cuộc sống càng ngày càng hạnh phúc!”

Tiếng chúc tụng, tiếng cười vang khắp khán phòng.

Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua ở góc tường.

Bị đám đông che khuất.

Chúng tôi vẫn nâng ly, hô to lời chúc.

Chẳng bao lâu sau, một cậu bé khoảng chừng bảy tám tuổi cầm một phong bì dày cộp đưa cho tôi.

“Chị ơi, chú bên ngoài nhờ em đưa cái này cho chị.”

“Chú nào?”

Cậu bé suy nghĩ một lát: “Chắc cao cỡ vầy, người tầm này…”

“Em biết là đưa cho chị bằng cách nào?”

Tôi nhìn phong bì, trên đó không ghi tên, không ghi người nhận.

“Chú ấy nói, đưa cho người xinh nhất ở trong này. Thì không phải chị là người đó sao.”

Tôi sững lại.

Mở phong bì ra, là một xấp tiền mừng dày.

Trên tờ giấy đè phía dưới chỉ viết vỏn vẹn hai chữ: Tiền mừng.

Dưới xấp tiền, là một chiếc khóa vàng “trường mệnh”.

Tôi mở tờ giấy mỏng kẹp phía dưới, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.

Lúc này, tôi cuối cùng cũng xác định được — là của Cố Thanh gửi.

Cả trang giấy kín những dòng chữ, nhưng ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở một dòng duy nhất:
Minh Châu, cả đời này, anh nợ em. Chiếc nhẫn mà anh hứa, chưa bao giờ mua được. Chiếc khóa trường mệnh này, xem như là quà anh tặng cho đứa con chưa kịp chào đời của chúng ta.

Nào chỉ là đời này nợ tôi.

Tôi bật cười, nước mắt lại lăn dài.

Phía sau, tiếng reo hò vẫn rộn ràng.

Tôi lau nước mắt, nở một nụ cười tươi:

“Đến đây rồi!”

Không sao cả.

Bởi vì kiếp này, tôi đã có tương lai thuộc về riêng mình.

[Toàn văn hoàn]