Anh cười gượng:
“Không ổn không ổn, để anh nghĩ lại.”
【Cũng may nãy chưa nói tên con trai.】
Tôi tò mò:
“Con gái là vàng ngọc, thế con trai anh định tên gì?”
Anh:
“Chưa nghĩ ra.”
【Con trai thì chuẩn soái ca.】
Tôi nghĩ theo logic anh… chết thật, con trai chắc đặt là Bùi Cả Đời (赔一生).
62.
Sáng nay chồng ngồi xổm giúp tôi buộc dây giày.
Thấy buồn cười, tôi lấy tay xoắn đầu anh, mấy sợi tóc rụng dính ngay gạch.
Tôi chọc:
“Xong rồi, anh sắp hói rồi đấy, đỉnh đầu bắt đầu bóng loáng luôn.”
Anh nghiêm túc chỉnh lại tôi:
“Anh không sợ. Đấy là ánh hào quang của trí tuệ.”
【Lọ dưỡng tóc lần trước chưa hủy đơn, để mai mua lại mới được.】
63.
Dạo này tan làm về tôi chăm chỉ đọc sách dạy nuôi con, đọc đến khi tắt đèn mới đi ngủ.
Một hôm anh chen đầu vào giữa tôi và quyển sách:
“Sách này nhìn chán nhỉ?”
Anh vừa tắm xong, cái đầu như quả nhím biển ướt nhẹp, vừa khó chịu vừa vướng mắt.
Tôi chuyển sách sang bên kia, đáp cho có lệ:
“Cũng vui phết mà.”
Anh không nói, trong bụng tủi thân:
【Bao ngày rồi, vợ ơi em nhìn anh cái đi mà.】
Tôi lật trang sách mới, đưa cho anh, tựa đầu vào vai anh nói:
“Mắt mỏi rồi, anh đọc hộ em rồi kể lại đi.”
Anh lập tức:
“Được luôn!”
64.
Sau cú đặt tên thất bại lần trước, anh vò đầu bứt tai mãi vẫn không nghĩ ra cái tên nào ưng ý.
Anh than thở:
“Em bảo chứ, bố mẹ mình cũng đâu phải người có học, sao đặt tên cho mình nghe hay thế nhỉ.”
Tôi hờ hững:
“Nghe đậm mùi Hong Kong thập niên 90 thôi, may mà ý nghĩa cũng đơn giản. Bố em xem lịch dương mà đặt, cũng tình cờ thôi.”
Anh:
“Thế Lý Hy Di có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Tôi đang bận mua sắm online, chẳng để ý bụng anh đang nghĩ gì.
Thuận miệng đáp:
“Hy vọng nhà họ Lý mọi sự hanh thông.”
Tôi hỏi lại:
“Thế còn anh? Tên anh nghe cũng đậm mùi TVB lắm.”
Anh lặng lẽ bỏ đi:
“Tên anh ấy à, chưa từng hỏi.”
【Không thể để cô ấy biết cái tên này bố mẹ đặt theo mẫu quảng cáo lớp học thêm.】
Tôi sực nhớ hồi đó có mấy tờ tờ rơi quảng cáo…
Bùi Dự Cường… chẳng phải là Bồi Dưỡng Mạnh sao? (裴俞强 – 裴=培: bồi dưỡng; 俞强 = mạnh khỏe)
65.
Hôm đó tôi xin nghỉ đi khám thai, về nhà sớm hơn bình thường, phát hiện trong giỏ đồ bẩn không còn cái áo nào.
Quay sang dọn tủ quần áo, vừa mở ngăn kéo ra thì mùi mồ hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Chồng vừa về tới cửa, tôi lập tức cầm cây xỏ giày chọt bụng anh tra hỏi:
“Anh giấu đồ bẩn xếp ngay ngắn vào ngăn kéo làm gì?! Anh có biết giờ cái tủ này đủ thối cho hơn hai chục đứa trẻ ói ngất không?!”
Ảnh giả ngu:
“Ơ? Thật hả?”
【Không thể nào, tôi có ngửi rồi, vẫn tạm ổn mà.】
Thái độ lơ ngơ kiểu đó khiến tôi càng bực.
“Anh có biết mấy bộ đồ sạch khác sẽ bị ám mùi không? Anh không biết tôi giờ thế nào à? Rất mệt! Mà anh còn gây thêm!”
Thấy tôi sắp khóc, anh vội nhận lỗi:
“Anh sai, anh hứa sau này không làm thế nữa.”
【Dạo này bận quá, đồ chưa giặt kịp, không muốn vợ bầu phải giặt cho. Công nhận mắt vợ tinh thật.】
Đúng là đầu óc khó hiểu kiểu đàn ông.
66.
Từ lúc mang thai, tiêu chuẩn an toàn thực phẩm của tôi nâng đến mức phi lý.
Sau không biết bao nhiêu lần phải uống canh móng giò, tôi chính thức tuyên bố: tôi muốn ăn lẩu xiên cay!
Anh ranh mãnh chơi trò lùi để tiến:
“Được thôi, ăn xiên cay cũng được. Nhưng anh nghĩ lẩu tự nấu ngon hơn, nhà mình nấu đi?”
【Tự nấu thì bỏ gì vào chẳng do anh quyết.】
He he, nếu tôi không biết bụng dạ anh, đời nào tôi đồng ý ăn lẩu cơ chứ.
Tôi bảo: “Được!”
Mở bếp lên, tôi đổ thẳng vào nồi đủ thứ viên thả lẩu toàn bị đồn là hóa chất, kèm cả bún mà người ta bảo ăn nhiều thì đần não.
Anh mấy lần muốn lải nhải đều bị tôi lườm cho im.
Không ngờ anh buông đũa, cầm vá hớt hết đống viên vào bát mình.
Tôi ăn gì, anh ăn cái đó.
Đợi anh vét sạch, nồi chỉ còn rau xanh với thịt cừu.
Tôi nhìn anh đầy phẫn nộ.
Anh ợ một cái.
【Khó ăn chết.】
67.
Đồng nghiệp đổi xe mới, muốn bán lại cái Nissan cũ.
Tôi hào hứng:
“Chạy mới hơn năm vạn, chẳng phải anh vẫn muốn có xe sao?”
Anh hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
【Giờ có rẻ cũng không mua nổi.】
Tôi lấy làm lạ, tài chính nhà mình đâu đến nỗi túng vậy.
“Tầm bốn mấy triệu, xe còn ngon.”
Anh đi lấy cơm:
“Không lấy đâu, để anh có tiền rồi mua thẳng Audi.”
【Hầy…】
Chẳng lẽ bị ai lừa mất tiền rồi?
Tôi lén kiểm tra tài khoản, tiền vẫn còn nguyên.
68.
Nửa đêm bị tiếng thở dài của anh làm tỉnh.
Tôi hỏi:
“Sao trông anh có tâm sự thế?”
Anh đáp:
“Đâu có.”
【Hầy, nói sao được, mất mặt lắm.】
Mất mặt? Tôi biết tính anh sĩ diện, không muốn nói thì tôi cũng chẳng ép.
Đổi đề tài, tôi đùa:
“Anh có bồ nhí hả?”
Anh hừ hừ:
“Chắc em mới ngoại tình á! Thầy giáo Triệu bảo đánh rắm hôi người khác, thật ra là chính em đấy.”
Tôi tức quá cấu mặt anh, bỗng nghe trong lòng anh thở dài thườn thượt:
【Vợ ơi xin lỗi, anh sắp mất việc rồi.】
69.
Tôi không hỏi nữa, đợi khi nào anh tự muốn nói thì nói.
Hai đứa ôm tâm sự, nhưng không khí gia đình lại vô cùng tốt. Anh cố gắng đóng vai người chồng vui vẻ, tôi cũng nỗ lực khiến anh vui hơn.
Hôm đó tôi nhặt được thẻ Ultraman trong thang máy.
Tôi bảo:
“Anh thích Ultraman mà, tặng anh nè.”
Anh cầm lấy, cúi đầu hỏi tôi:
“Em nghĩ thế giới này có Ultraman thật không?”
Tôi bảo:
“Có chứ, chính là anh đó.”
Anh ngẩng mặt tự hào:
“Anh cũng nghĩ thế.”
【Vậy còn em, chính là ánh sáng.】

