36.
Đọc tin tỷ lệ vô sinh ngày càng tăng.
Tôi hỏi chồng:
“Nếu chúng ta cũng không sinh được con thì sao?”
Ảnh hờ hững:
“Thì trời định vậy, không có thì thôi.”
Tôi nói:
“Vậy sau này chết rồi ai đốt tiền cho mình?”
Ảnh vừa vứt đôi tất bẩn vừa khinh thường tôi:
“Mê tín!”
Nhưng trong bụng lại âm thầm tính toán:
【Mà không sao đâu, không con thì anh còn làm thuê nuôi được vợ.】
37.
Tôi gọi video về nhà bảo:
“Lần này về nhất định phải ăn to uống lớn.”
Chồng tôi lặng lẽ buông một câu:
“Em kén ăn thế, mẹ cũng phát ngán rồi.”
Tôi:
“Xàm! Ai cũng thích em hết!”
Ảnh nhìn tôi cười cười không đáp.
【Ừ, ai cũng thích em… chẳng qua ai cũng chưa biết thôi.】
Tôi nhào tới cho ăn ngay một trận mưa đấm.
38.
Có dạo tôi áp lực công việc nhiều, tóc rụng không phanh.
Ngày nào tôi cũng than với anh:
“Em sắp hói mất rồi.”
Đúng lúc gần đến ngày 20/5 (Ngày tỏ tình ở Trung Quốc), đồng nghiệp tôi được bạn trai tặng cho cái chậu ngâm chân.
Về nhà tôi tám chuyện với chồng, hỏi:
“Anh biết sao người ta tặng chậu ngâm chân không?”
Chồng tôi lắc đầu.
Tôi tiếp lời:
“Tại bữa trước cô ấy than người lạnh tay chân. Ha ha, đúng là món quà vừa dễ thương vừa bất đắc dĩ.”
Chồng tôi lặng lẽ rút lui…
【Phải đi hủy đơn nước dưỡng tóc gấp.】
Nụ cười tôi đông cứng lại tại chỗ.
39.
Tôi có thói quen ngủ lăn lộn khắp giường.
Ảnh mà xê dịch một chút, tôi liền dính sát thêm chút nữa, chiếm từng centimet.
Vậy nên quanh năm suốt tháng anh ấy chỉ có một dải nhỏ để nằm.
Có lần đi xã giao về khuya, tôi vì lo nên cũng không ngủ yên.
Thấy tôi chiếm hết chỗ, anh lặng lẽ chui vào phía trong, nằm chưa được nửa phút lại mò ra ngoài.
【Ngủ mà lăn lung tung vậy, lỡ ngã xuống đất thì sao.】
40.
Đêm mưa, trời hơi lạnh.
Tôi dậy đi vệ sinh thì phát hiện ảnh co ro bên mép giường, gần như chẳng mặc gì, nhìn tội ghê.
Hôm sau tôi lấy thêm cái chăn, nhưng nửa đêm lại thấy ảnh vẫn co ro như cũ.
Tôi hỏi:
“Chăn đâu?”
Ảnh ngẩn người mấy giây, rồi nhào lại giật chăn tôi:
“Thì em cuốn hết rồi còn gì.”
Tôi đẩy ảnh ra:
“Không phải, em lấy riêng cho anh một cái mà.”
Anh bảo:
“Không được, phải đắp chung một cái.”
Tôi ngạc nhiên:
“Tại sao? Lý do gì?”
Anh đáp:
“Phải vậy.”
【Anh quy định rồi, trên đời chỉ mình anh được đắp chăn chung với em.】
Cái quy định vớ vẩn gì thế, trẻ con vừa thôi!
41.
Nửa đêm phát hiện không lăn nổi vì bị anh giữ một nửa chăn.
Lúc đó buồn ngủ quá không buồn nói, chỉ vừa giành chăn vừa ư ử rên rỉ.
Ảnh vừa buông tay, tôi cuốn chăn chạy mất.
【Hừ, không giành lại được thì ăn vạ, thế mà cũng đòi làm anh hùng.】
Ai thèm làm anh hùng với anh chứ…
42.
Sếp tôi mua nhà mới, mời cả team (toàn nam, trừ tôi) qua ăn tân gia.
Tôi hơi ngại, hỏi chồng có để ý không.
Anh tỏ ra thoải mái:
“Chuyện nhỏ, ai lại để bụng mấy cái đó.”
【Mà giá như cho anh đi theo thì tốt hơn.】
Tôi lập tức tạo cơ hội:
“Nếu rảnh anh đi cùng em đi.”
Anh đáp:
“Để xem đã.”
【Gật ngay thì lộ tính nhỏ nhen, để người ta mời lại mình mới đồng ý.】
Tôi cố ý trêu:
“À, thôi khỏi.”
Ảnh: …
【Ơ? Không cho đi cũng phải đi.】
43.
Có dạo cả hai chúng tôi đều bận rộn.
Hôm nào anh về sớm thì tôi tăng ca, tôi về sớm thì anh lại tăng ca.
Không khí giữa hai đứa đều hơi u ám, không ai vui vẻ gì.
Một sáng hiếm hoi được ra cửa cùng nhau,
Tôi cầm cái cây xỏ giày hô to:
“Lại là một ngày tràn đầy năng lượng!”
Anh trợn mắt:
“Em làm gì vậy?”
Tôi:
“Học từ mấy show truyền hình đấy, cổ vũ bản thân, anh thử xem biết đâu hiệu quả.”
Anh cười khẩy:
“Ngốc nghếch.”
Tôi mặc kệ, đang khóa cửa thì nghe lén trong lòng ảnh hô to:
【Lại là một ngày cực ngầu!】
44.
Lướt mạng thấy công thức gà hầm dầu mè, cuối tuần hứng chí mua đồ về trổ tài.
Anh bước vào gỡ tạp dề tôi xuống:
“Để anh làm, em lỡ cắt trúng tay thì sao.”
Tôi hỏi lại:
“Anh biết nấu không đấy?”
Ảnh: “Ờ.”
【Không biết, chỉ sợ em làm ra món không nuốt nổi.】
Tôi hơi không vui:
“Anh không tin em à?”
Anh cuống quýt phủ nhận rồi rút khỏi bếp.
Khi tôi long trọng bưng ra bàn, anh nếm thử một miếng bảo:
“Cũng tạm.”
【Tanh.】
Tôi nếm thử một cái… ôi trời, tanh thật!
Tôi đỏ mặt xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, phí mất con gà rồi.”
Anh kéo đĩa lại:
“Anh thấy ăn được, để anh ăn. Em ăn món khác đi.”
【Ngốc thật, xin lỗi con gà làm gì.】
Tôi: ????
45.
Lúc ăn cơm, anh nói qua loa chuyện công ty sắp sa thải người.
Tôi sợ anh suy nghĩ nhiều, tối đó cố gắng pha trò dỗ anh vui.
Vậy mà 3 giờ sáng tôi bị tiếng oán thán trong đầu anh đánh thức.
【Sao lại thế này chứ, bị loại từ sớm, mất mặt.】
Tôi tưởng anh bị sa thải giấu tôi, liền lặng lẽ ôm chặt lấy anh.
Anh theo thói quen vuốt mu bàn tay tôi, lại thở than:
【Cái bóng vừa nãy không đáng lẽ phải vào à.】
Hóa ra nửa đêm dậy xem bóng đá…
46.
Ở ga tàu điện ngầm có người bán bóng bay.
Tôi bảo tôi muốn mua.
Anh cười hì hì đánh trống lảng:
“Em có biết chơi đâu.”
【Chắc chưa đầy 5 phút là bắt anh cầm hộ.】
Tôi bảo:
“Vậy em tự mua, em cầm suốt tới lúc về nhà.”
Anh đáp:
“Đùa thôi, để anh đi mua.”
【Cái này chắc không nổ chứ? Nghe hơi sợ.】
Ủa, sợ bóng bay???
Tôi vội kéo anh lại:
“Nghe nói không qua được an ninh, thôi khỏi mua.”
47.
Tôi đang lau tóc, anh dúi điện thoại cho tôi:
“Tiểu Xuy tìm em kìa.”
Tôi trừng mắt lườm anh:
“Người ta họ Thôi, không phải họ Xuy đâu nhé!”
Bạn tôi gửi liền 16 cái tin nhắn thoại, cái nào cũng khóc lóc thảm thiết.
Tóm lại là chồng cô ấy mất tích mấy ngày nay, cô đang ở xa nhà, không ai nương tựa, sắp phát điên rồi.
Tôi hơi hoang mang, định hỏi chồng xem ý kiến sao, nhưng lại có linh cảm chẳng lành, sợ làm lộ chuyện riêng của bạn.
Kết quả điện thoại bị rò tiếng, anh ấy đã nghe sơ sơ rồi:
【Chắc tám chín phần là bị bắt vào đồn rồi. Chuyện nhà người ta, mình xía vào dễ bị ghét lắm.】
Tôi tưởng anh sẽ bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng, ai ngờ anh thở dài nói:
“Bảo Tiểu Thôi ra đồn công an hỏi thử đi.”
【Vì em nên anh mới ráng quan tâm.】
Quan tâm cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ! Chỉ được phép yêu mình tôi thôi!
48.
Công việc càng bận, tôi lại càng… béo.
Tôi nhờ anh dắt đi chạy bộ buổi tối.
Anh làm giá:
“Huấn luyện viên người ta tính mấy trăm một tiếng đấy.”
Tôi nhập vai diễn liền, bày ra bộ mặt tội nghiệp:
“Giảm giá chút đi, em có tố chất sẵn rồi.”
Anh:
“Tố chất cỡ nào?”
Tôi hùng hồn:
“Bộc phát mạnh mẽ, như hổ xổng chuồng!”
Anh ừ một tiếng đầy ẩn ý:
【Rõ ràng là heo xổ chuồng thì có.】
Tôi nhảy lên cấu mặt không cho anh kịp nói ra.
49.
Điện thoại anh lúc nào cũng để hình nền mặc định.
Có lần tôi tiện miệng bảo:
“Để hình nền đôi với em mới đúng chứ.” Nói xong quên luôn.
Tối đó anh cứ đi vòng quanh tôi, trong lòng lẩm bẩm:
【Sao mãi không thèm nhìn điện thoại mình nhỉ?】
Tôi cầm máy lên tưởng anh đổi thành ảnh tôi, mở ra xem… ủa? Hình nền là… một con chó.
Tôi hỏi:
“Cái gì đây?”
Anh tỉnh bơ:
“Hình nền đôi đó, em dùng mèo, anh dùng chó. Hợp chưa.”
Màn hình tôi đúng là có con mèo… nhưng con mèo đang ngồi trên lưng anh.

