12.

Có lần anh ấy đi ăn uống với đồng nghiệp, uống say khướt, hơn 1 giờ sáng mới được người ta đưa về.

Về đến nhà thì lết như con tôm luộc, nặng như chì, người hôi rình. Tôi bảo anh ấy tự vịn tường đứng đó để tôi mở cửa.

Hình như còn tí tỉnh táo, anh ấy cứ lầm bầm gọi tôi mãi không thôi.

Tôi muốn đá bay anh ấy đi cho xong, nhưng sợ lỡ đâu anh bị đau tim.

Đành đeo khẩu trang lại, ghé sát nghe thử.

Anh vẫn cứ lặp đi lặp lại:
“Vợ ơi…”

【Vợ ơi, túi của anh đâu rồi?】

13.

Có một đêm tôi trằn trọc không ngủ được.

Đột nhiên anh ấy trở mình, véo vào mông tôi một cái.

Tưởng anh tỉnh, tôi hỏi:
“Anh làm gì vậy?”

Anh không nói gì, nhịp thở cũng đều đều, rõ là đang ngủ mơ.

Tôi tò mò nghĩ, liệu đọc tâm trí có nghe được trong mơ không.

Ghé lại gần, nghe thấy anh lẩm bẩm trong đầu:
【Em là mông to.】

Tôi tức muốn bóp cổ anh chết luôn cho rồi!

14.

Lại có lần tôi ngủ say, còn anh thì mất ngủ.

Nửa đêm, ảnh trở mình, nguyên cái đầu to chà bá đè hết lên gối tôi, làm tôi bị đè tỉnh giấc.

Tôi nổi cáu:
“Anh làm cái gì vậy?”

Ảnh chẳng nói gì, ngoan ngoãn lăn về gối mình nhắm mắt lại.

Tôi tò mò nghiêng đầu nghe thử, lập tức tỉnh cả ngủ:

【Nếu anh không còn nữa, em biết sống sao…】

Tôi nhớ mấy hôm trước anh có đi khám sức khoẻ ở công ty.

Chẳng lẽ kết quả không ổn?

Sáng hôm sau, tôi lén vào hệ thống tra kết quả khám.

Kết luận: Thằng này bị gan nhiễm mỡ nhẹ.

15.

Anh ấy có một cái quần lót cũ không biết bao nhiêu năm, nhão nhoẹt, mỏng đến mức gần như xuyên thấu.

Ảnh kiên quyết không chịu vứt, lý do: “Chưa rách!”

Sau đó tôi lén cào rách một lỗ, anh mới miễn cưỡng đồng ý cho vứt vào thùng rác.

Chiều hôm đó đi dạo chợ đêm, tôi bảo anh thử cái quần short mới.
Anh ngại ngùng lắm, bảo:
“Không có phòng thử, không thử đâu!”

Ông chủ còn cười:
“Đàn ông thì quấn tạm thử thôi, hai phút ai thèm nhìn.”

Ảnh mặc kệ, mặt lạnh như tiền bỏ đi.

Tôi đi sau lưng, nghe ảnh lẩm bẩm:

【Không được, lộ mất quần lót.】

Tôi muốn ngất, hoá ra anh lại lén nhặt cái quần rách sáng nay về mặc tiếp!

16.

Có thời gian tôi mê mệt mấy món pha lê Swarovski.

Nhưng cái kiểu đó tự mua về lại thấy kì kì.

Tôi thủ thỉ với chồng:
“Đồng nghiệp em mới mua cái mặt dây chuyền thiên nga đen, lấp lánh đẹp lắm luôn.”

Chồng tôi đập đùi cái “bốp”, than:
“Ôi trời! Pháp sư làm gì vậy!”

Tôi ghé lại nhìn, hoá ra đang đánh game.

Khoảng cách giữa hai đứa rất gần, hơi thở mũi anh phà cả vào cổ tôi. Trong bụng còn thầm cười xấu xa:
【Coi cô ấy hậm hực thế kia, lát nữa lên mạng search tiệm bán gần đây.】

Tôi lập tức từ giận chuyển sang vui, còn giả vờ hậm hực lùi ra.

Vài ngày sau, anh thần thần bí bí dúi cho tôi một cái hộp:
“Anh đích thân chọn đấy, nhìn phát là biết hợp em rồi.”

Tôi mừng như điên, ai ngờ mở ra…

Không phải thiên nga, không phải mặt dây chuyền, mà là… một… con… heo… hồng…

Tôi chết trân:
“Chồng ơi… cái này là gì?”

Muốn diễn cảnh cảm động cũng không diễn nổi, mặt tôi tự động xị xuống.

【Heo hồng hồng, giống cô lúc ngủ ghê. Ủa sao nhìn không vui lắm nhỉ?】

May mà anh không lỡ miệng nói ra, chỉ giả bộ bình thản:
“Em thích pha lê mà, heo hồng kỷ niệm năm Hợi.”

Tôi thuận nước đẩy thuyền khen lấy lệ:
“Ồ~ cũng… dễ thương phết ha.”

Trong bụng thầm chửi:
Xạo ke! Năm nay là năm Dần đó má ơi!

17.

Có lần đi dạo phố, gặp một cô nàng vóc dáng cực phẩm.

Đẹp tới mức chính tôi cũng suýt chảy nước miếng.

Tôi cảm thán thật lòng:
“Em thích dáng cô ấy ghê.”

Chồng tôi ừ một tiếng:
【Thích dữ vậy sao? Nãy người ta mời làm thẻ thành viên, em còn trợn mắt với người ta mà.】

18.

Công ty anh tổ chức team building, tôi là vợ mới cưới nên được phá lệ cho tham gia cùng.

Đồng nghiệp ai cũng tò mò, hỏi hai đứa tôi ai là người theo đuổi ai trước.

Tôi hào phóng thừa nhận: “Là tôi cưa trước.”

Lập tức khiến đám đồng nghiệp ồ à kinh ngạc.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy trong đầu chồng tôi — lúc ấy đang nướng thịt xiên — đang thầm lẩm bẩm:
【Thì chẳng phải trẫm ngầm cho phép đó sao, không thì nàng nghĩ dễ gì mà có được trẫm.】

Trẫm???

19.

Tết về quê thăm họ hàng.

Dì hai của anh — đại diện bên nhà chồng — khen tôi lên tận mây xanh.

Tôi mặt dày miệng ngọt, cũng tung hô lại không ít lời hay ý đẹp.

Không khí rất vui vẻ hài hòa.

Đúng lúc đó, anh buông một câu:
“Khi nào ăn cơm vậy? Cô ấy đói rồi.”
【Nói ra cũng ngại ghê.】

Ủa bộ anh nhầm rồi hả? Người ta đang khen tôi mà, anh ngại cái gì?

Còn nữa, sao anh không nói thẳng là anh đói mà cứ đổ cho tôi?!!

20.

Tết về nhà ngoại, anh ngồi xem phim với bà ngoại tôi.

Tôi ở bếp đang nặn bánh chẻo.

Mẹ tôi nói:
“Phim bà ngoại mày coi, tao còn coi không vô nổi, thằng nhỏ vậy mà ngồi bên bà suốt cả tiếng, ngoan ghê.”

Tôi cũng thấy lạ, bèn ghé lại xem thử.

Trong TV, nữ chính khóc thảm thiết,
Bà ngoại tôi cũng nước mắt giàn giụa,
Chồng tôi cũng… lau nước mắt lia lịa?!

Tôi hỏi:
“Chồng ơi, anh khóc hả?”

Anh lơ đi không đáp, nhưng trong lòng lại cuộn trào:
【Tiểu Hoa tội nghiệp quá, em nhìn đi, em cũng khóc đấy thôi, không khóc còn là người sao?】

Ủa??? (Tôi có khóc đâu, tự nhiên bị xúc phạm nhẹ.)

21.

Để chứng minh mình cũng có trái tim biết cảm động, tôi kể cho anh nghe bộ phim tôi thấy cảm động nhất: Toy Story 4.

Anh nghe xong, ngơ ngác hỏi:
“Ủa, phim hoạt hình mà?”

Tôi đáp: “Hoạt hình chỉ là vỏ ngoài thôi, cốt lõi là trong phim ai cũng không thể quay về quá khứ, phải chấp nhận chia ly, như vậy không đáng khóc à?”

Anh hời hợt: “Ừ ừ, cũng cảm động thật.”

【Đồ chơi từ mẫu giáo xài tới đại học rồi còn pass cho người khác, chất lượng cũng quá ghê.】

… Chồng à, anh thật sự không hiểu trọng điểm.

22.

Sau Tết, cả hai đứa đều mập ra.

Ngồi trên sofa, bụng ảnh lồi ra thành một ngấn rõ ràng.

Tôi túm lấy lớp mỡ ấy, vừa cười vừa chọc:
“Biết cái này là gì không? Là tay nắm của tình yêu đấy~”

Ánh mắt ảnh dời xuống người tôi…

Tôi mới nhận ra bụng tôi còn khủng hơn, thành ba ngấn.

Tôi vội dằn mặt:
“Không được nói gì hết!”

Anh ngoài miệng im thin thít, nhưng tôi nghe thấy rõ mồn một trong lòng anh nghĩ:
【Cái đó gọi là cầu thang tình yêu.】

Tôi… tôi hận cái năng lực đọc tâm trí này!

23.

Sau Tết, phòng gym đông nghịt.

Tôi đứng xếp hàng chờ máy mãi, còn khu của anh ấy lại chẳng mấy ai.

Trên đường về tôi càm ràm than vãn.

Anh bảo:
“Anh cũng chịu thôi, tạ chỗ anh nặng thế, người bình thường sao dùng nổi.”

Tôi vừa định hỏi nặng cỡ nào, thì nghe trong lòng anh lầm bầm:
【Hôm nay xì hơi nhiều thật…】

Xin lỗi, tôi không quen người này.